Một cái chức nhỏ nhẹ Một cái chức lăn như cỏ lông chông Mơ đeo vào tay xòe ra giữa nắng Mơ đeo vào gót chân mỗi bước mỗi khua vang rổn rảng
Một cái chức liu riu ánh vàng La lẩn giữa hỗn hoang làm thức dậy bao nhiêu thấp thỏm Nhưng linh hồn của gió Những ngón tay muốt dài và ẩm Đã kín đáo nẫng đi
Con đò sắp rời khỏi mùa hè Cái gì đó lại cập vào mộng mị Giữa chiều dọc ước mơ và chiều ngang những đường trườn lầm lụi Vẫn một cái chức vởn vờn vơn lượn bay ngay đầu mũi Cánh lập lờ khép mở những thần tiên
Một cái chức không đâu bỗng vỗ nên thành biển Biển xanh đen vây cá mập giương buồm Đêm đảo cánh xoay muôn đường ngàn hướng Sáng ra hoa đại rụng ơ hờ
Người mình, áp má vào vai nghe máu thở Không ngồi thì đứng vững cùng mưa Hãy vung tay vẽ, mình ạ, nét bập bùng của lửa Kẻo cái chức nhì nhằng vẽ bậy xuống đời ta
Ầu ơ ru lại ầu ơ /
Mẹ tôi gánh nước trăng mờ bến sông /
Chưa khôn mẹ đã theo chồng /
Chốn quê mẹ gửi bụi hồng níu chân /
Dây trầu non nhánh ngoài sân /
Mẹ theo cha bước duyên trần từ đây /
Cả đất nước tôi không thật /
Khi thế giới tiến lên phía trước /
Dân tộc tôi chưa biết phải về đâu /
Đường cái quan mưa nhoà lối về
Câu thơ tình buồn vất vào trong núi /
Đã có ai buông bước cúi đầu
nhìn sắc màu chuyển động trong tinh thể lỏng /
nào hay biết hai chân máu ứ chậm hoàn hồi về tim /
hiển nhiên sự tương đồng ấy không phụ thuộc vào ý nghĩ /
thôi thì hãy quên đi tôi ơi! /
khi thế giới luôn trình hiện quá nhiều tử thi đang ngủ vùi với giấc mơ vĩnh cửu
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.