- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Đêm Của Tím

13 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 41548)

 

w-hopluu93-final-170_0_300x144_1Thế là chúng mình có ngôi nhà xinh với giàn hoa đậu biếc

Giấc mơ tím lan toả không ngừng, nhuộm đôi môi em

Nhuộm những đêm hoan say

Vì đôi môi mở đón Anh, mà nụ hoa khắp nơi hé cánh

Mùi thơm của lũ trẻ bụ sữa phủ ngập không gian

 

 

Tình yêu của Anh cho em hồi sinh

Nước mắt em âm thầm ngấm vào thịt da Anh và máu đã cùng hoà quyện

Chúng ta không thể thoát được nhau trong cuộc đời trắc trở này

Còn ân sủng nào hơn thế!

Em lớn thêm trong sự lặng im

Em đẹp lên bởi biết im lặng

Một không gian yên tĩnh thoát khởi từ Anh, tạo thành vì Anh

Cho tình yêu trong veo lộng lẫy

Chúng ta đánh mất sự trinh trắng cho nhau

Đất lại xốn xang vào mùa sinh nở

Trời bỗng sâu thêm vì đo mắt em

Những tổn thương đã vượt qua tặng lại chúng ta tinh lực

 

 

Những đứa bé tóc quăn đòi bú dưới quang hợp mặt trời diệp lục căng cơ thể chúng ta

Bầu vú như mũi tên ánh sáng

 

 

Thế rồi bầy con đòi chăn những cánh đồng bạt ngàn của đất, rực rỡ của trời

Các con lớn lên và đôi ta chỉ còn muốn cuồng nộ trong yên lặng

Hoa đậu biếc nở lan

lan

lan

Anh - em cùng các con hoá thành những giọt tím bay giữa ba chiều sự sống

Chiều, 5.10.2004

 

Tan biến

 

Sau mọi ồn ã đua tranh của rừng người rùng rùng chuyển động

Em muốn yên lặng trong tay Anh

(Không phải thấy những mưu toan trên các khuôn mặt nặng ý đồ và tiếng nói tứ phía)

Những cái hôn kéo dài khiến đất đai ẩm ướt nảy mầm rộ lên muôn sắc

Cảm ơn Anh đã dám đón nhận một tình yêu lớn và tặng tình yêu lớn cho em

Thế giới còn rất ít người dám coi tình yêu là tối thượng, sống kiệt sức và tái sinh cho tình yêu bằng vị tha dâng hiến

 

Đôi cánh tay phóng khoáng, chúng mình cùng bay lên, từ trên không nhìn thế giới, làm công dân thế giới

Chúng mình sẽ trồng lại vườn vườn đào tít tắp, thảo thảo nguyên ngút cỏ, rừng nối rừng miên man xứ sở

Chúng mình cùng mọi người đem bánh chưng quà Tết cho kẻ đói nghèo, cho những em bé vùng cao xúng xính vui chơi quần áo mới

Và gió xuân sẽ xoá đi nếp nhăn, ban cho tất cả sự độ lượng, bình an, nụ cười đôn hậu

Khi mùa đông tan đi lạnh giá, ta nhìn kỹ đất nước tất tả vào xuân

Mơ con Rồng cháu Tiên khoan thai cất cánh

 

Thành phố lộng lẫy bởi lộc non, bởi áo, hoa và mắt

Chùm chùm pháo hoa diệu kỳ bay đêm giao thừa tiết tấu chậm

Đã mùa mùa thật thà để mùa yêu thanh thản

Đã quên hết ẩn mật, tham vọng, để giản dị và lãng mạn

Không nhắm mắt đắm nhìn ảo ảnh

Môi anh đẫm rượu nho mắt em sóng sánh

Đĩa nhạc nối nhau ngân nga không kết thúc

Hoà cùng mùi hoa, tiếng hoa bật cánh

Siết chặt nghẹt thở trong vòng ôm dặt dìu chưa từng thấy

Tiết tấu chậm

Đôi ta

tan biến

vào nhau

 

1.2007

Vi Thuỳ Linh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 31793)
Sáng nay khi em bỏ chiếc máy điện toán cũ vào thùng đựng những món phế thải Những vật dụng không còn dùng vào việc gì nữa
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 36492)
Những dòng sông lỡ thời Nước không bao giờ muốn chảy ? Ta nghịch ngợm rơi tùm xuống đáy Mới hiểu buồn tự cổ chí kim...
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38044)
trước mặt rừng kiệt lá sau lưng phố tạnh người trời xa mây quánh đặc đờ đẫn vạt chiều phai
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38415)
Em đang làm gì? Soi gương Soi gương tìm gì? Tìm em
28 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 33947)
Đêm pơthi (*) mắt tượng tròn vo ngơ ngác ché chum nghiêng theo nhịp chiêng cồng âm u rừng già đau đáu rừng già rưng rưng gọi nhau về vòng tay xiết chặt
28 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 33778)
Buổi sáng mùa hạ những đốm trắng bên ngoài cửa kính sương bốc lên từ mặt hồ hay từ núi tỏa xuống em như một giọt sương rơi xuống chiếc hồ thăm thẳm quanh quẩn ngại đường sông
25 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34403)
nắng mùa hạ cây phượng hoa đỏ tràn không tìm đâu thấy lá lũ ve sầu núp trong tàng cây bóng cả ran mãi nhắc lũ học trò [nghỉ hè]
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34135)
mưa biệt giam những ngày đầu hạ nhớ nhũng cơn bão rớt đất cũ qua ba chục năm mưa giông vẫn tồn tại
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34780)
Làm sao để mỗi chữ trong thơ có thể trở thành một đơn vị nghệ thuật độc lập, có khả năng đứng vững như một người? Đó là một thách đố đối với những người sành chơi thơ, chơi chữ. Tạo được những câu thơ có thể đọc xuôi, đọc ngược, bỏ một số chữ đầu, cuối, mà vẫn là thơ...
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34601)
Môi mọng tím bầm những dấu răng da thịt ấy đã nhàu nhò một dạo những ghế nệm trong xe không bao giờ khai láo những bàn tay vò nát ngực căng đầy