- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TẢN MẠN ĐẦU XUÂN

07 Tháng Hai 20241:29 SA(Xem: 3610)

Mai - photo đh
Mai - photo đh

Thái Thanh

TẢN MẠN ĐẦU XUÂN

 


Sài Gòn những ngày cuối năm trời ấm dần hơn, nắng mang hương xuân vương trên hoa cỏ dịu dàng làm lòng người chao lại nỗi nhớ quê. Tạ xa Qui Nhơn đến nay đã 5 năm rồi, thời gian như chớp mắt ngoảnh lại thấy những ngày cũ ở quê lùi xa dần xa dần mất hút. Nơi nàng ở khá yên tĩnh thích hợp với người ở cái tuổi chiều thu cận kề. Buổi sáng thức dậy, nàng có những phút yên ắng nhìn dòng sông êm trôi lặng chảy đón bình minh vừa lên, nghe chim ríu rít chuyền cành, nàng còn có thể dắt cháu đi học qua các con đường im vắng mà nghe cháu nói bi bô bên tai rồi còn có những phút đi rải cơm cho chim cho cá ăn, có những buổi chiều nhìn nắng tắt bên song mà nhớ, nhờ bớt nói lại nên bớt thị phi.  Đó chính là cái may, là điều kiện tốt nhất giúp nàng quên đi tất cả những phiền não ray rức mà sống an nhiên tự tại bên đời còn.

 

Sắp Tết, Sài Gòn phố phường nhộn nhip, người ta bán hoa tươi, bán liễn đồng vàng treo rực rỡ ngoài trời, chỉ thiếu ông đồ già bày mực tàu giấy đỏ như xưa. Thật ra ông đồ già đã mất tự lâu lắm rồi, hình như là từ sau năm 1975 hay sao ấy, mà nếu có còn thì chắc là ông ngồi mỏi mình vẫn không một ai dừng bước đứng lại bên ông. Không biết Tạ nói vậy có đúng không vì nay cô đã toan về già, việc mua sắm đón tết đều một tay con gái làm hết chớ cô ít đi đâu ra khỏi nhà. Cuối năm những người ở quê xa đã về bớt nên đường phố bớt người đi nhưng tất cả dường như đều vội vã, ai cũng như nôn nóng bận rộn cái gì...

Có những ngày như thế lòng nàng lại chênh chao man mác buồn buồn mà không biết làm sao cho vơi bớt cái buồn không hiểu vì sao này.

 

Tạ vẫn nghĩ tất cả những gì đã đến trong cuộc đời này là do duyên phận. Từng cái duyên khẽ khàng đến gõ vào nhịp đập của trái tim mình gắn kêt chữ "thương". Ngày xưa khi còn ở quê nhà, nàng từng  yêu nơi ấy vô vàn dẫu nơi ấy, những chặn đời đi qua từng có lúc rất khổ đau, nhưng nàng đã gắn chặt lòng mình với bao lưu luyến khôn nguôi trong lòng. Còn bây giờ lại dần yêu nơi ở mới này. Không ngờ được giữa lòng Sài Gòn hoa lệ ồn ào lại có một nơi yên tĩnh bình an đến như vậy.

 

Chợ hoa ngày gần tết ở Sài gòn năm nay lại có vẽ ế nó không đẹp như ở Qui Nhơn  Nàng nhớ những năm tất bật buôn bán bận rộn với ngút ngàn công việc nàng thèm được có giây phút rảnh rỗi thư thả đi dạo chợ hoa ngày tểt nhưng chưa làm được thì vào đây. Hôm về quê nàng thấy Qui Nhơn bây giờ đẹp mĩ miều duyên dáng như cô gái dậy thì. Những ngày giáp tết như thế này thì không khí nó đượm hơi xuân tưng bừng hơn ỏ noi đây nhiều. Có thể là nhờ nhũng người con xa xứ đã về và có lẽ bận rộn với cái mâm cúng tất niên, cúng rước ông bà và mua sắm nó tạo nên không khí cái tết.

 

Hôm đưa cháu đi học, lúc về Tạ gặp đôi vợ chồng già sống cùng tầng chung cư con gái, chắc là ông đưa bà đi tái khám cuối năm để đón tết. Bà ngồi trên chiếc xe lăn đẩy xuống sân, làn gió thổi bay tuột chiếc khăn xuống cái đầu đã cạo tóc của bà, ông nhẹ nhàng quấn lại và dìu bà lên tắc xi, xếp chiếc xe lăn lại bỏ vào cốp xe phía sau. Chỉ  sau mấy tháng xạ trị mà bà khác hẵn, từ một người xông xáo, nói năng to tiếng ồn ào giờ im bặt tiếng lặng lẽ đi đứng từng bước chậm chạp. Họ đã ở ngưỡng tuổi 70 mà thật lạ, nghe nói họ cũng có con mà sao lại không thấy con cái đâu chỉ mỗi ông chăm bà. Ngày bà còn khỏe mạnh bà nấu ăn chăm sóc gia đình, ông đi dạy về chỉ việc tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn rồi nghỉ. Còn bây giờ ông lục đục dọn dẹp, ông đứng ở hàng cơm mua về cả cho bà. Bà đau rồi, gian bếp thiếu bàn tay sưởi ấm cả nhà, Tạ thấy thật thương. Thường bà chăm ông thì hợp lý hơn vì đàn ông khi đến tuổi già lại thường yếu hơn bà, hơn nữa phụ nữ luôn dịu dàng, tỉ mỉ chịu thương chịu khó hơn, nói vậy nhưng đàn ông mà đã có lòng chăm vợ rồi thường rất đỗi thương yêu.

 

Mỗi người một số phận. Tạ nhớ hồi còn buôn bán, có lần đi lựa hàng về bán tết. Lúc đang lui cui lựa hàng bỗng nghe tiếng "ịch, ịch" nặng nề rơi xuống từng nấc thang của căn gác gỗ, lát sau cái tiếng động ấy xuống đến bậc thang cuối cùng. Đó là chồng của chị chủ hàng, không thể chờ chị bán cho xong hàng anh tự đi mua bánh mì ăn, anh lếch từ cầu thang đi xuống rồi ra chiếc xe lăn ngoài cửa mà đi.Trước đây anh có xe tải lớn từng có những chuyến hàng đi đêm về sáng nhưng rồi tai nạn ập xuống, tài sản mất hết và anh thì bị cưa cụt cả hai chân. Sau những đau thương mất mát, anh đi bân vé số dạo bằng chiếc xe lăn này, được bạn bè thương nên mua giúp cho anh. Có lần chị kể: chị đi buôn hàng chuyến không có ở nhà, mấy đứa con riêng của chị đã đóng cửa ở trong nhà xem ti vi không nghe tiếng anh gọi. Trời mưa lớn anh ngồi trên chiếc xe lăn ấy dưới cơn mưa như trút kèm với hơi lạnh buốt miền trung. Cuối cùng anh sốt nặng phải đi bệnh viện, tại nơi này mới phát hiện ra anh bị quá nhiều bệnh nào huyết áp, tiểu đường, mỡ trong máu... Anh lại không có con chăm sóc. Chị lại say mê đi buôn bán kiếm tiền. Và những điều tất đã xảy ra.

Năm đó vào những ngày tháng chạp sát tết. Anh từ giã cuộc nhân thế ra đi. Tạ không tiễn anh được đoạn nào vì bận buôn bán tết gom nợ về thanh toán cho xong, nàng thấy áy náy quá nhưng vẫn phải lo cho con mình trước đã, mỗi người đều có một cuộc đời riêng để phải chịu.

Lúc này Tạ thấy chị lặng lẽ khóc. Ôi "từng người tình bỏ ta đi mãi không về". Chị đã có những ba đời chồng, anh nào cũng hiền lành yêu vợ nhưng rồi cũng chịu chung số phận giống như anh người chồng thứ ba này. Nhưng có lẽ anh đi sẽ là điều tốt nhất, mong rằng ở bên kia đời anh mỉm cười thanh thản mà vui, ít ra vẫn đỡ hơn trần thế bây giờ.

 

Tạ không có được tình duyên vợ chồng trọn vẹn nàng bị gãy cánh ngay đoạn đầu đời nên nàng thấy tiếc cho chị, cho những người sống không trọn nghĩa cho đến phút cuối cùng. Ngày xưa, cái ngày xưa xa xôi ấy nàng cũng đâu có được phút giây nào hạnh phúc bên chồng, xem ra mất đi chưa hẵn là điều xấu. Càng lớn tuổi, nhìn ngắm cuộc đời đỡ gay gắt hơn xưa, càng biết cảm thông cho mỗi con người.

Không ai trọn vẹn cả đôi đường. Ai cũng ủ trong lòng một đời mơ ước. Với nàng nặng với chữ tình. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.Đời người tổn thất lớn lao nhất đâu phải là chuyện mất tiền.

Tiền bạc là thứ dễ mất nhất nhưng cũng có thể kiếm lại được, còn những thứ mất đi rồi ta mãi hoài không tìm lại được. Nàng đang đến cái tuổi tiễn đưa. Bạn bè lần lượt ra đi. Người đi mất tăm mất dạng và người thì đau nặng trăn trở bên đời nhớ nhớ quên quên.

Bao giờ thì đến lượt mình, bao giờ ta lại vân du cùng cát bụi./.

 

Thái Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Năm 202110:35 CH(Xem: 11356)
Tôi thuộc thơ của thi sĩ Hoàng Cầm từ nhiều năm trước khi biết đến Hoàng Kỳ - người con trai đầu của cụ. Qua nhà thơ Thanh Kim, phóng viên báo Bắc Giang, tôi được gặp anh lần đầu tại thư viện của thị xã Bắc Giang (tỉnh Hà Bắc cũ). Mới gặp, anh có vẻ lịch sự xã giao, thậm chí như hơi đề phòng- thói quen hình thành trong một hoàn cảnh gia đình đầy sóng gió đã ảnh hưởng sâu đậm tới cuộc đời anh... Nhưng dần dà, cái vỏ ngoài ấy đã biến mất hẳn sau nửa giờ trò chuyện, khi anh hiểu rõ rằng: trước mặt anh là một "con mọt sách", đang muốn tìm hiểu về văn hóa vùng Kinh Bắc...
07 Tháng Năm 20214:48 CH(Xem: 11199)
Tiếng nói đầu tiên của một em bé khi bắt đầu học nói là Me, Mẹ, Mạ, Má, Mommy, Maman, và nhiều nữa với những ngôn ngữ hay tiếng địa phương khác, đặc biệt hầu như đều bắt đầu bằng chữ “M”. Có lẽ đó là mẫu tự thiêng liêng chung của nhân lọai khi gọi người đã cưu mang, yêu thương và đùm bọc mình suốt cả cuộc đời. MẸ ở kinh thành hay MẸ ở nơi thôn dã, MẸ ở trên núi hay MẸ ở dưới biển, MẸ là lá ngọc cành vàng hay MẸ gặt lúa trồng rau….. MẸ cũng mang nặng con chín tháng mười ngày, MẸ banh da xẻ thịt đưa con vào đời, và khi con khóc tiếng khóc đầu đời, MẸ đã vừa khóc vừa cười ôm con vào lòng mà quên đi hết những nhọc nhằn mang nặng đẻ đau. Khỏang thời gian còn lại của MẸ là ôm ấp, bảo bọc, hy sinh, dạy dỗ….. và nhiều lắm của tình mẫu tử MẸ dành cho đàn con của MẸ, và cứ thế mà nhân lọai tồn tại và phát triển.
07 Tháng Năm 20211:54 SA(Xem: 10833)
Tôi gặp anh Nguyên Minh lần đầu tại một quán cà phê vỉa hè đường Phan Xích Long. Hơn mười năm trước tôi thường viết bài trên trang vanchuongviet, ngày ấy chủ biên Nguyễn Hòa chưa ngã bệnh anh còn xông xáo chuyện chữ nghĩa. Anh em thỉnh thoảng gặp nhau khi tôi vào Sài Gòn, hôm ấy có tôi, vợ chồng anh chị Trương Văn Dân _ Elena, anh Nguyễn Hòa hẹn gặp Sâm Thương và Nguyên Minh. Các anh đều là những bậc tiền bối tôi ngồi nghe các anh bàn luận và dự tính ra mắt một tập san văn học nghệ thuật riêng của mình, từ đó anh em quen nhau.
20 Tháng Tư 20215:10 CH(Xem: 10997)
Mỗi lần nghĩ đến chiến tranh, giải phóng đất nước, cách mạng dân tộc, tự do nhân quyền, xuống đường biểu tình... đầu óc tôi lơ mơ liên tưởng đến vụ Thiên An Môn năm nào. Hình ảnh người đàn ông hiên ngang tiến ra giang rộng hai tay đòi hỏi tự do, chận đứng xe tăng, chống lại quyền lãnh đạo độc tài của đảng cộng sản Trung Quốc. Hình ảnh anh hùng, xem cái chết tựa lông hồng, với lòng đầy thách thức, đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền cho xứ sở. Hình ảnh đó đã đánh mạnh vào tâm não toàn thể người dân trên toàn thế giới. Riêng tôi, vẫn âm thầm nghĩ tới người lính lái chiếc xe tăng khổng lồ đầy răng sắt. Hẳn ông phải là một người rất đỗi từ bi, nhân hậu? Thương người như thể thương thân. Ông từ chối giet người, dù trong tay nắm toàn quyền nghiền nát người đàn ông hiên ngang hùng dũng kia. Hành động nghiền nát đó, sẽ được coi như một chiến công hiển hách đối với đảng và nhà nước.
20 Tháng Tư 20214:59 CH(Xem: 11314)
Tháng tư năm ấy, sao tôi không mấy lao đao về cái chết tự tử của một người chị họ chưa đầy hai mươi tuổi. Năm ấy, một chín bảy lăm, nghe mạ tôi nói chị bị cào nát mặt hoa và ăn đòn phù mỏ chỉ vì lỡ tranh giành một miếng nước ngọt trên chuyến tàu tản cư từ Đà Nẵng vào Nha Trang. Liệu như thế đủ để chị chán sống hay còn vài lý do thầm kín khác mà tôi không đoán được. Ồ phải rồi, nghe kể mẹ chị ấy là mợ tôi ngồi đâu cũng thở dài rất thảm, lâu lâu tuồng như muốn nuốt ực những giọt nước mắt dội ngược vào lòng và lâu lâu thì lại trào ra trăm lời nguyền rủa về những xui xẻo không tránh được, ví dụ nỗi đau rát rực rỡ của mấy bợm máu kinh nguyệt thời con gái chị tôi đã phọc lai láng trên đít quần suốt những ngày chạy giặc thiếu nước và máu ôi thôi là máu của những xác người vô thừa nhận trên con đường lánh nạn.
20 Tháng Tư 20214:23 CH(Xem: 11430)
Tôi đã thay đổi vì biến cố tháng Tư Bảy Lăm, nhưng cũng có thể tôi đã mất thiên đường từ trước khi ra đời. Đó là câu hỏi mà tôi ngẫm nghĩ gần đây. Năm nay tôi 43 tuổi, mặc dù tôi nhuộm tóc và vẫn thích người ngoài khen tôi trẻ, tôi hiểu mình nhiều hơn, và cũng chân thật với mình nhiều hơn lúc còn trong tuổi niên thiếu. Trên nhiều phương diện, có thể tôi cũng đầy đủ hơn ngày xưa. Nhưng tất cả những câu chuyện mà tôi hay kể với bạn bè để biểu lộ tâm trạng “cá ra khỏi nước” mà tôi vẫn cảm thấy đeo đuổi mình thường trực, đều bắt nguồn từ trước biến cố Bảy Lăm.
20 Tháng Tư 20214:18 CH(Xem: 11251)
Tháng 4, 1975, tôi 11 tuổi. Lúc đó tôi sống với cha, em trai và bà nội ở ngang chợ An Đông, Sài Gòn. Mẹ tôi ly dị cha tôi trước đó 2 năm để lấy người tình. Người tình của mẹ tôi làm tài xế cho cha tôi khi hai người còn là cảnh sát. Ông này trẻ, cao, vạm vỡ và đẹp trai hơn cha tôi. Ông cũng galăng, nhỏ nhẹ hơn cha tôi. Có lẽ ông cũng dai và dẻo hơn cha tôi. Vô tư mà chấm, có lẽ hai người xứng đôi. Ai cũng khen mẹ tôi đẹp, nhưng tôi không thấy mẹ tôi đẹp tí nào. Sau này, khi cãi lộn với chồng mới, bà bị bạt tai nên vung lời, “Đồ tài xế!”
15 Tháng Tư 20211:03 SA(Xem: 4445)
Ngày này 46 năm trước, tôi đang rong ruổi trên đường cái quan chạy về Sài Gòn. Gia đình tôi và những người dân miền Trung hớt hải tháo thân khi nghe tin bước chân của quân miền Bắc đang tiến vào Nam. Những người bạn thế hệ tôi ngày ấy ra sao, những ngày tàn cuộc chiến? Những ngày cuối tháng tư, giờ này bà ngoại của Thơ Thơ đang chia gia tài cho con cháu là những lọ xyanua, phòng nếu có điều gì. Mỗi người một lọ thuốc trong vắt, thơm mùi hạnh nhân, thuốc cực độc uống vào vài giây là chết tức khắc, bà nói cầm chắc thuốc độc trên tay là cầm chắc định mệnh của mình. Bà là vợ của nhà văn Hoàng Đạo, giòng họ của nhóm Tự lực văn đoàn, văn đàn vang danh một cõi xứ Bắc. Tôi hiểu tâm trạng của bạn tôi trong đêm cuối ở đài Tiếng nói Tự do trên phòng chờ lầu 2, tất cả gia đình nhân viên trong đài và văn nghệ sĩ miền Nam tập trung để được “ bốc” đi, đêm dài dằn dặc, phía dưới đường phố là sự hoảng loạn của người dân Sài Gòn, mọi người im lặng căng thẳng nghe cả tiếng máy lạnh rì rầm, bạn phải tìm
15 Tháng Tư 202112:27 SA(Xem: 11573)
Chiếc xe gài số lui ra khỏi sân nhà, ngang mấy hàng lan Hoa Hậu và gốc nhãn đang đậu trái nhỏ li ti, thành chùm. Tôi hỏi: Xe nhà mình lúc đó là xe gì? Ba nói Con không nhớ sao? Tôi gấp lại dãi khăn tang trắng. Hôm mãn tang Ba, ở chùa về, tôi đã định đốt dãi khăn trong lò sưỡi. Tháng này trời Cali chưa chiều đã nhá nhem. Tôi để cuộn khăn trở lại bàn nhỏ cạnh đầu giường. Ba không còn ngồi trên ghế gần cửa ra vào. Trong phòng còn có mình tôi.
15 Tháng Tư 202112:10 SA(Xem: 12078)
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm 2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp chí Diễn Đàn}.