- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

LƯỚT WEB

24 Tháng Mười 20233:22 CH(Xem: 22300)
 
luotWeb-INTERNET
Lướt Web - ảnh Internet

 

Nguyễn Thanh Sơn

LƯỚT WEB

 

     Mọi thông tin luôn nhanh chóng hiển thị trước mán hình vi tính . Chuỗi sự kiện của cuộc sống  quanh tôi và tôi cảm nhận nó bằng tâm hồn mình.

    Mỗi buổi sáng, khi thức thức dậy, bước xuống giường, vén mùng là tôi đã start máy, rê chuột là cả thế giới hiển thị trước mặt . Cây trong vườn vẫn xanh như độ nào, cành nhãn nở chùm bông trắng đầu mùa in bên khung cửa sổ như một bức tranh. Ngày nắng cũng như mưa, nó luôn hiển thị. Một thế giới hiện thực đầy hư ảo!

       Tôi thích mơ mộng, trong tôi luôn hình dung những sự kiện rồi huyễn tưởng và sống với niềm hạnh phúc chứa chan trong cõi mộng đó.

Trời đang độ mùa hè, mới buổi sáng ánh nắng rọi thẳng vào khung cửa hẹp, hiển thị lên hình nền màù sáng xanh của ánh nắng lẫn màu lam của cây cỏ. Bầu trời trong xanh văng vắt, không một gợn mây, thảo nguyên xanh trải rộng xa phía chân trời. Tôi rê chuột vào chữ v trên màn hình, rồi nhấp vào unicode tiếng việt có dấu. Tôi tìm đến google và gõ: Mưa.

  Màn hình hiển thị, không tìm được trang này. Giữa mùa hè, bầu trời trong xanh kia dễ gì có mưa?

    Buồn một mình.

    Trong cõi  trời có đất ,  cõi người có trai gái. Từ đó mới phát sinh những điều tiếp theo. Kinh dịch đã nói như vậy.

           Tiếng trong vút lên trời

           Tiếng đục chìm xuống đất

           Tiếng tình yêu đôi ta

            Sáng ngời vầng nhật nguyệt

Tôi xin cô ta số máy điện thoại, cô sẵn sàng đọc nó không chút ngần ngại.

    Chỉ những con số và một cái tên.

   Tôi thủ sẵn một ít tiền trong túi (ít thôi, vừa đủ để cho chi phí, bởi tính đa nghi và keo kiệt), chọn một nhà nghỉ hay khách sạn nào đó.

   Cô ta đến….cô ta không đến.

   Năm cánh hoa, bảy cánh, chín cánh. Tôi chọn số cánh là số dương, số trong kinh dịch. Tôi bốc phệ nó bằng những cánh hoa.

          Hoa mai năm cánh vàng mơ

      Áo xiêm thiếu nữ thêu thùa trên cây

          Hoa mai bảy cánh hao gầy.

    Tôi loay hoay tìm lại số điện thoại,  tôi cố nhớ đã ghi ở đâu đó, có thể là ở dòng nào của trang nhật ký , cũng có thể ở góc nào , khung cửa sổ, mặt bàn mà tiện tay ghi vào đó bằng phấn trắng không bụi.

    -Điện thoại em số mấy?

     - 09…

    -Em đọc chậm lại, để anh ghi vào đây.

    - 09..Đúng không ?

    - Đúng .

    - Hôm nào rảnh anh phôn.

    -  Vui vẻ một tí.

    - Ừ.

 Cô ta đến, cô ta không đến. Dòng nhật ký hiển thị 72 trang, số điện thoại của cô ta nằm ở đâu trong con số 72?

 

      ****

 

        

       Chào mừng các bạn đã đến với trang web của chúng tôi. Bạn có thể thấy bất cứ thứ gì, đi bất cứ đâu. Với tất cả sự tương kính của ngôn ngữ, ý kiến của các bạn sẽ hiển thị trong thời gian ngắn nhất.

  Lướt web, tôi biết được nhiều điều thú vị trên thế giới này, chỉ cần rê ngón tay vào con chuột điện tử rồi click trang web nào đó thì mọi thứ điều hiển hiện.  Một bản tin dự báo thời tiết, phía đông bắc bộ nhiều mây, có mưa vài nơi. Có nơi mưa to đến rất to và đề phòng lũ quét.

“ Con đi chết đây, bố ơi!”

Tiếng thét nghẹn lòng  phát ra từ chung cư chín tầng ở Hà Nội, tiếng thét của kẻ sắp chết gửi đến người thân. Tiếng thét như xối vào tim máu của bao người, là ngày giỗ chung của 56 nhân mạng. Tiếng thét đó dội điếng vào trái tim tôi chỉ bằng cái rê  con chuột cài đặt bên máy tính.

  Sự đau buồn rồi sẽ trôi qua. Đông tàn mùa xuân sẽ đến.  Mùa xuân không phải tự nhiên đến   mà chúng ta phải tìm lấy nó. Mùa xuân sẽ đến trên mọi ngã đường rực vàng hoa cúc trên đường quê lối cũ quê tôi, trước mỗi nhà mặt tiền của con đường. Ấy là lời của các nhân viên công lực của  quê tôi nói thế . Các anh đi vận động từng nhà góp tiền mua hoa cúc (tiền trong dân sao mà dễ thế!), tạo dựng mùa xuân bằng những chậu hoa cúc khi nó chưa được gieo hạt.

 Anh hàng xóm bên nhà. Anh hành nghề xe ôm, vợ chê nghèo, bỏ . Anh khóc ròng vì phải thắt bụng góp tiền mua cúc để làm đẹp cho khu phố! Một đại gia vừa trúng đấu giá biển số xe đẹp 32 tỉ, tặng anh tiền để đóng góp mua chậu cúc .

Đi xa hơn lũy tre làng. Đến tầng vĩ mô của chiều dài đất nước, nơi 600 ha rừng nguyên sinh ở đất Bình Thuận có nguy cơ sẽ chìm trong hồ nước.

Chúng ta sẽ khôi phục từng m2 đất rừng nguyên sinh. Trong mỗi chúng ta sẽ tồn tại,  sẽ sống với nó, sẽ cùng cây rừng  hàng trăm năm, nghìn năm để khôi phục lại nó. Đó là quyết tâm của mỗi chúng ta. Ấy là lời nói của cán bộ cấp cao đã cả quyết như vậy.

 

TIẾNG CHIM KÊU

 

Sân chim là  cây

Là rừng sâu

Là miền đất đỏ

Chim sống ở rừng nhưng không còn cây

Chúng nhốn nháo bay đi tìm rừng

Tiếng đập cánh

Nghe não nùng thay!

 

Mặt sởn xơ, mắt sớn sát trốn dưới gầm xe

Hít đầy bụi đường đất đỏ

Trần truồng trên con đường thiên lý

Bay đi bay về đâu?

Bay đi đòi công lý của loài chim.

 

Có những loài chim

Ra ràng từ chốn rừng sâu

Chúng bay vào thành phố

Được sống ở lầu son gác tía

Chúng bạc bẽo quá chừng

Chặt cả bóng cây

Không còn rừng chim biết tựa vào đâu?

 

Đó là tiếng thét tức tưởi, não lòng  của những giống loài khi rừng cây đã mất., tiếng phẫn nộ của thế hệ mai sau.

Có in - tẹc - net là thế giới ở trong tầm mắt. Chiến tranh ở Đông Âu được tính từng ngày . Nga Ukraine. Từng mét đất luôn bị cày xới bởi bom đạn, con người bị rẻ rúng bởi đầu óc điên loạn của một nhóm người. Hỡi ông Putin, ông đang sống nơi lầu son gác tía, được cung phụng mọi phẩm vật quý giá nhất trên đời, hàng tỉ người trên trái đất này có ai được như ông . Hãy quay đầu vào bờ mà tận hưởng vốn trời cho.

 

Anh bạn văn chương, người hàng xóm, hưu non trước vài năm. Tôi chơi thân với anh , nói  chuyện thế sự với anh.

-Thế còn ý thơ của anh nó nằm ở chỗ nào?

 -Cơm áo gạo tiền nó choán hết  rồi, thôi cho nó qua tua! Tôi buồn cho anh rồi nghĩ đến mình, những ước mơ thời trai trẻ.

Ôi!, ta sống tựa như cây cỏ trong vườn nhà nhỏ quá nên thiếu sinh khí nên nó lúc nào cũng buồn, cũng than thân trách phận. Thà là một đứa khùng lại càng hay. Hỡi ơi,con tạo sinh ta ra để làm chi! Nếu không có web thì ta buồn đến đâu!

 Càng có tuổi người ta thường nghĩ đến cái chết, ngẫm ngợi cái vô thường của cuộc sống. Người già thường có giao cảm với đất trời và thỉnh thoảng nghe tiếng gọi của nó.

 Có lúc tôi nhìn thấy con mắt bão được vệ tinh chụp về khi lướt web. Đó là lỗ đen được hình thành bởi đám mây đen kịt cuốn xoáy hình xoắn ốc. Con mắt trợn trừng nhìn xuống trần gian,  như đôi mắt của thiên lôi, tay cầm búa giáng xuống trần gian đòn sấm sét. Hình ảnh náy có trong truyện cổ tích thời thơ ấu, nó ám ảnh tôi suốt thời niên thiếu, tụ lại tuổi trung niên và hiển thị lúc về già. Con mắt bão luôn trợn trừng vào tôi những lúc buồn, khi mấy đen giăng kín cả bầu trời.
Đứng trên bờ sông, nhìn nước chảy, Khổng Tử nói : ”Thệ giả như tư phù, bất khả trú dạ!” nước chảy mãi như thế này ư, ngày đêm không ngừng. Tôi  viết lại rồi thêm chút ít lời của Chu Công : ”Cái gì qua ,cho qua, cái gì đến đến tiếp, không có cái gì ngừng nghỉ trong phút giây.   Là tình chất của cuộc đời hiện thực đầy hư ảo này “.

 

Nguyễn Thanh Sơn

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Mười Hai 20244:55 CH(Xem: 16327)
KHÔNG HỌC Y KHOA NỮA: TS NGUYỄN DUY CHÍNH, Little Saigon, California 21.11.2024: Là một nhà sử học Việt Nam nghiêm túc, các trang viết của Anh ND Chính bao giờ cũng là một nỗ lực đi từ nguồn tài liệu gốc từ kho sử liệu Trung Hoa, do Anh rất giỏi chữ Hán – mà Anh tự học, nên Anh có thể đáp ứng được yêu cầu nghiêm khắc này. Và rồi nhân đọc một bài viết trên mạng, nói tới vai trò quan trọng bất ngờ của AI/ ChatGPT trong Y khoa, Anh ND Chính đã viết cho tôi và các Bạn – dĩ nhiên, ai cũng biết đó là một câu nói đùa, với một tiêu đề diễu cợt: "Thất nghiệp đến nơi rồi… Hãy học AI chứ đừng học Y khoa nữa "
23 Tháng Mười Một 20248:51 CH(Xem: 19706)
Hình như không đợi đến lúc thật già, chỉ nhá nhem cái tuổi già già thì đã thấy lẩn thẩn cái chi đâu đó trong mắt người khác rồi. Tôi buôn bán ở chợ Qui Nhơn, anh bạn hàng của tôi hôm ghé hàng lấy đồ về cho vợ bán, anh ngồi mà than vãn. - Chắc anh điên mất vì bà vợ của anh. Hễ anh nói gà thì bả nói vịt. Anh nói cái chén thì bả nói cái xe. - Hì hì chuyện thường mà anh. Do giờ anh thay đổi nên thấy vậy đó chớ hồi xưa anh lắng nghe mà nuốt từng lời chị nói đó chớ.
23 Tháng Mười Một 20246:25 CH(Xem: 12425)
Giật mình, ngồi bật dậy, tâm trí nửa tỉnh, nửa mê; tuy còn đang ngơ ngác bần thần, tôi vẫn nghe thoáng bên tai, âm điệu tiếng hát chơi bài lô tô: tìm mãi không ra ...nó chạy đâu xa...nó chạy đâu xa …tìm hoài mới ra ... là con số gì đây... con số gì đây, con số … hai mươi ba (23). Tôi lẩm bẩm: lại nằm mơ nữa rồi!
02 Tháng Mười Một 202412:22 SA(Xem: 17594)
Đối với người Việt, dù trong nước hay ở nước ngoài, nhắc đến phở là tự nhiên nước miếng tứa ra. Đi ra nước ngoài, người Việt chỉ mong chóng trở về, ào ra quán phở gần nhà gọi tô phở nóng thưởng thức bù lại những ngày nhớ quê hương.
22 Tháng Chín 202411:34 CH(Xem: 19223)
Anh à, giữa những ngày hội của người làm phim cả nước tại thành phố biển Nha Trang, quặn lòng trước thảm cảnh của dân ta - nhất là người dân vùng núi Tây Bắc - Đông Bắc qua mấy đợt lũ lụt lên tiếp, em bỗng nhớ về anh… Những điều anh dự báo và khẩn thiết kêu gọi trong kịch bản phim truyện "Vùng rừng nóng bỏng" chưa kịp lên màn ảnh đã rơi ập vào chính số phận của anh: chiếc xe khách chở anh đã bị đổ tại đèo Chiềng Đông hiểm trở, do hậu quả của những cơn lũ rừng, sau nhiều năm tháng dài đốt phá rừng triền miên vô tội vạ!
12 Tháng Chín 20242:10 CH(Xem: 18671)
Ngày xưa hồi còn nhỏ, tui hay nghe bà cố tui đọc câu: "Còn duyên kẻ đón người đưa. Hết duyên đi sớm về trưa một mình". Tui thấy ngồ ngộ dễ thương nên tui nhớ luôn câu ấy ở trong đầu. / Mấy mươi năm trôi qua cho đến giờ tuổi đã về chiều, ngồi ngẫm lại đời mình. À! người ta thì "còn duyên kẻ đón người đưa" còn mình hết cả một đời người trôi qua mà mình có chút duyên nào đâu, vì từ nhỏ cho tới lớn đâu có ai đón đưa, thương nhớ mình chứ ... Xấu hổ thiệt nhưng cũng phải thú thiệt vì ở cái tuổi này rồi, có níu kéo gì nữa đâu hè!! Nói thiệt may ra ông trời ổng thấy tội tội mà kiếp sau ổng cho mình có chút "diên" (duyên)làm vốn lận lưng.
31 Tháng Tám 202410:09 CH(Xem: 20930)
Tôi bán đồ trang sức si mạ ở chợ lớn QuI Nhơn gồm kẹp tóc, nơ cài và cả vòng đeo tay cho con gái. Có một thời tôi bán rất đắt hàng kể cả bán sỉ và lẻ. / Trong chợ có một chị làm công cho các quầy hàng bún phở. Chi tên Xíu, chuyên đi bưng bê các tô bún, tô cháo, hoặc là trà đá chanh, sinh tố cho bạn hàng buôn bán trong chợ. Ngày nào chị cũng ngang qua hàng của tôi mà ngắm nhin. Một buổi chiều sau khi xong việc, chị dừng lại hàng tôi và chỉ chiếc vòng mã não Mỹ mà tôi chưng bày trong tủ kính ( hồi thời đó vòng mã não rất quý).
18 Tháng Tám 20243:37 SA(Xem: 18869)
Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là cô giáo. Nhưng có lẽ là duyên trời nên tôi đã từng đứng trên bục giảng, dưới kia là những đôi mắt thơ ngây của các em thơ ngày ấy- học trò nhỏ của tôi và tôi đã là cô giáo.
05 Tháng Tám 202412:31 SA(Xem: 18997)
Ông Võ Phiến gọi Nguyễn Mộng Giác là một người “thàng”(hậu). Ông Nguyễn Mộng Giác cũng gọi Võ Phiến là “thàng”. Và, hai ông định nghĩa thàng như sau: Nguyễn Mộng Giác: "Thàng" không phải là hiền. "Thàng" là một chữ định hình, chứ không định tính. Người thàng, là người ít nói, tránh né những tranh chấp rắc rối, sẵn sàng chịu phần thua thiệt để giữ hoà khí, cố giữ bề ngoài đơn giản lùi xùi để không bị ai xem là kẻ quan trọng. Người thàng có thể hiền lành vì không dám làm việc dữ. Nhưng người thàng cũng có thể có những phản ứng bất ngờ dữ dội khi đột nhiên không thể chịu đựng được mãi sự thua thiệt. Người ta bảo người thàng hay cộc.” (Đặc san Tây sơn –Bình Định,1999) Và Võ Phiến: “Thàng là chữ riêng của người Bình Định, và cũng là chữ riêng để mô tả người Bình Định. Thàng cũng nói là thàng hậu; thàng hậu nghiã gần như hiền hậu, nhưng còn đi xa hơn hiền hậu nữa kia, vì nó có khả năng mô tả, hiền hậu thì không. Hiền hậu, thực thà là một đức tình, một nết hay; thàng hậu còn là một...
16 Tháng Bảy 202411:32 CH(Xem: 20772)
Năm tôi 37 tuổi tôi đã chia tay chồng, tôi gặp một người đàn ông do sư thầy ở chùa giới thiệu để giúp tôi một công việc. Ông lớn hơn tôi đúng 12 tuổi, là phật tử hay làm công quả ở chùa tư cách đứng đắn đàng hoàng; thật lạ ngày đầu tiên vừa thấy tôi, ông nhìn sững như quen tự đời nào, ông đưa tay chùi một vết lấm lem trên mặt tôi và sau này bảo rằng ông yêu tôi ngay từ ngày đầu gặp mặt. Mà hồi đó tôi ốm nhom xơ xác xấu xí tựa như con chim bị mắc mưa rủ cánh giữa đông tàn. Qua ngày sau, ông ta đem tới tặng tôi hai quả xoài cát và bảo rằng: "cây xoài nhà anh trồng hơn mười năm đến năm nay nó mới có trái anh hái liền cho em" Tôi cảm thấy cảm động. Tôi thấy mình được quan tâm, cái mà 15 chung sống cùng chồng tôi chưa hề có được ...