- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM HÀ NỘI

23 Tháng Tám 20198:25 CH(Xem: 16314)
co-gai-va-hoa-sen
Cô gái và hoa sen - tranh Hà Huỳnh Mỹ

 



If lightning strikes a rotten tree and it collapses, it’s not the fault of the lightning.

 (The Fountainhead, Ayn Rand)

 

"Nếu sét đánh gãy một thân cây mục, đó không phải là lỗi của tia sét." (Suối nguồn, Ayn Rand)

 

———

 

Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại quyết định hôn anh khi ngồi cạnh nhau bên bờ hồ Gươm vào một đêm thu mát mẻ, ngọt ngào và lãng mạn tháng 9. Tôi sẽ không thi vị hóa nó bằng cụm từ ẩn ngữ quen thuộc của Phan An “mấy sợi tóc em bay bay, má em gần kề”, không phải vì cụm từ đó không đẹp hay vì tôi không biết nói một cách văn vẻ và mượt mà, mà vì tôi thích gọi sự việc bằng đúng tên của nó. Đó cũng là một điều mà đôi khi mọi người không thích ở tôi vì cách nhìn sự việc quá sắc sảo và không khoan nhượng. Nhưng bên cạnh đó, tôi còn là một người cực kỳ lãng đãng, mơ màng và lắm lúc ngơ ngơ ngác ngác….. Tôi là một phức thể hơi vụng của tạo hóa và bản thân tôi, với thật nhiều thành phần, hỗn hợp được nhào trộn lại, nhưng chẳng hiểu cố ý hay vô tình, một số phần hơi già lửa trong khi những phần khác vẫn còn chưa chín tới. Trước đây vài năm, tôi vẫn thường tự bảo mình đang ở giai đoạn định dạng trong cuộc sống, còn bây giờ, đã đến giai đoạn gì rồi, tôi cũng chẳng biết nữa, mà có thể đôi khi cũng chẳng quan tâm.

 

Hãy để tôi ngồi đó trong những bộn bề mâu thuẫn bản thân và quay trở về tối Hà Nội hôm đó bên hồ Gươm. Thực ra, tôi chỉ biết đó là hồ Gươm vì hôm sau anh bảo tôi thế chứ nếu thẳng thắn thì tôi chỉ nói được là ngồi bên bờ hồ. Tôi thường không để tâm vào một thứ gì, đặc biệt là khi tôi đến một nơi xa lạ hay tôi đi cùng với một ai đó mà tôi tin cậy và dựa vào. Tôi sẽ chỉ có một cảm giác chung về thành phố đó chứ không xác định được từng con đường, góc phố hay hàng nào, quán nào. Cảm nhận của tôi về con người cũng thế, tôi chỉ có một cảm giác chung chung, thảng hoặc một nét gì rất đặc biệt hay có ý nghĩa với tôi thì tôi sẽ nhớ, mà để định nghĩa như thế nào là có ý nghĩa với tôi thì tôi cũng không biết.

 

Có lẽ tôi quá tham lam khi nói về bản thân hơi nhiều. Hãy nói về anh một chút. Thật ra, tôi không biết anh nhiều lắm. Anh, ngày xưa, có thể là một hình mẫu lý tưởng của tôi. Anh, ngày nay, vẫn là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều cô gái, hình như không có tôi trong đó. Tôi biết anh từ lâu lắm rồi, nhưng cũng chỉ như vừa biết đây thôi. Anh và tôi hay cãi nhau vì không cùng quan điểm. Anh lúc nào cũng bảo tôi tinh vi, còn tôi thì bảo anh gồng mình. Anh thích dạy dỗ người khác vì tự tin là mình sẽ có khả năng cải hóa người khác, như anh nói “nói một lần không nghe, nói hai lần không nghe, nói mười lần mà nó nghe được một câu thì vẫn tốt”, còn tôi thì không tin vào cái sự dạy dỗ người khác lắm, hay nói đúng hơn, tôi chẳng đủ hơi sức để dạy dỗ tất cả mọi người. Anh lại lấy đó làm sở thích của anh, chẳng trách dẫn đến việc anh cũng thích dạy dỗ tôi và tôi lôi ra được một lô một lốc những lý do để cãi lại, thường dẫn đến việc là hôm đó tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Nhưng hôm sau anh vẫn sẽ gọi tôi, và với tính nhiều chuyện và mau quên cố hữu của con gái, tôi vẫn sẽ hào hứng bắt đầu một câu chuyện mới mà quên mất mình đã từng bực mình vô kể vào đêm trước.

 

Tôi đã từng được nhiều người hứa dẫn đi chơi Hà Nội từ mấy năm trước, lúc tôi dự định ra Hà Nội lần đầu. Nhưng lần lữa mãi, đến giờ mới đi được mà lại là đi công tác chứ không phải đi chơi. Lịch bận quá nên tôi chỉ có thể gặp được một số người, và, có lẽ vì tôi vẫn còn dành cho anh nhiều tình cảm lưu luyến lắm, nên tôi nghĩ đến anh đầu tiên. Và tất nhiên, anh hứa sẽ giới thiệu Hà Nội với tôi. Đi cùng một người bản địa bao giờ cũng thích vì họ có thể kể được cho mình nghe nhiều chuyện lạ và hay. Và với một người khá cởi mở và… nói khá nhiều như anh, tôi nghĩ chuyến đi lần này của mình chắc sẽ vui vẻ.

 

Tôi lại dẫn mọi người đi quá xa bờ hồ Gươm Hà Nội rồi! Ừ, đêm đó Hà Nội đẹp, lành lạnh trời thu, không mưa, không khí ẩm mát nhẹ. Anh nhắc tôi đem theo áo dài tay, tôi thu mình ngồi sau xe trong khi anh chở tôi đi hết phố này đến phố kia của Hà Nội. Tôi tự cho mình hít thở bầu không khí mát mẻ trong lành của thủ đô, khác hẳn không khí đầy khói bụi của Sài Gòn. Lạ, chỉ cần cách nhau một góc đường, phố nào ít xe không khí lạnh hẳn lại và dường như quyện vào nhau. Đường Hà Nội nhỏ, ít xe, có lẽ vì lúc đó cũng khuya rồi, nhà nhà san sát nhau đóng kín cửa. Tự nhiên tôi thấy thích cái không khí yên bình có tính thâm trầm này. Tiếc là chưa có hoa sữa để tôi có thể nghe được mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió nhẹ mùa thu.

 

…. Tôi ghé nhà một người bạn ăn tối, anh đón tôi, hơi choáng váng vì “một số cốc bia”. Anh đã làm cả bạn tôi và tôi hơi hoảng khi ngồi oang oang kể về rất nhiều thứ, thậm chí về cả cuộc sống riêng, quan điểm về tình yêu, nam nữ, vv…. Tôi đã đứng lên mấy lần mà anh vẫn cứ ngồi yên tâm kể tiếp. Tự nhiên tôi thấy rất buồn cười. Dường như một lực hút nào đó đẩy tôi về một vị trí ngược sáu năm trước kia, và tôi đang đứng nhìn tôi ba hoa một cách không cần thiết với một người mà tôi vừa quen biết. Tôi không giải thích được, nhưng cảm giác thấy tôi trong anh làm cho tôi cảm thấy vừa gần gũi vừa thân thiết.

 

Ra khỏi nhà bạn tôi, trời lạnh hơn, tôi nép vào anh, mặc dù không lạnh lắm. Tôi chẳng biết tự khi nào tôi đã xích lại gần anh hơn. Hình như đây cũng không phải là một cuộc phiêu lưu, chỉ mơ màng là một lúc nào đó, trong một tình cảnh nào đó, người ta cảm thấy cần một người nào đó, thế thôi. Anh dừng xe bên bờ hồ, tôi ngồi và ngắm mặt hồ. Nước bao giờ cũng làm cho tôi cảm thấy yên bình và gợi cho tôi ý tưởng về sự sống vĩnh hằng. Anh vẫn tiếp tục nói, anh nói những gì tôi không hiểu lắm, nhưng đối với tôi, cũng không quan trọng. Điều quan trọng là tôi đang ngồi cạnh anh, cảm giác mình đang dựa vào một bờ vai tin cẩn và có cảm giác rất thư giãn và thoải mái. Anh nói một cái gì đó về sứ mệnh xa vời, về Chúa trời, về sự huyền diệu của vũ trụ, của cuộc sống tâm linh, về Bác, về những mong ước và niềm tin thầm kín của anh. Tôi không biết mình có hiểu và có tin hết những điều đó không. Tôi chỉ tin một điều là nếu không có những cốc bia trước đó, có lẽ anh sẽ không nói những điều đó ra, hay ít nhất, sẽ không trình bày một cách lộn xộn như vậy và cũng không để ý rằng tôi đang mải nghĩ về một cái gì khác ngoài những điều anh nói.

 

Tôi không buồn cãi anh, tôi dựa vào người anh như một con mèo nhỏ. Ở đây, tôi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc và thư giãn. Tôi biết anh có bạn gái và cuối năm nay anh sẽ cưới, và biết rằng “anh mệt mỏi rồi, anh không muốn làm lại từ đầu, trừ phi…” Tôi biết đây là một chuyện tình không kết quả, vì địa lý, vì hoàn cảnh, vì quan điểm, vv…. Phải, tôi biết tất cả những điều đó chứ, nhưng tôi không muốn đứng dậy đi ra khỏi chỗ này vì nó êm ái quá và ngọt ngào quá. Đối với tôi, ngày mai có ra sao cũng không quan trọng, tôi đang sống với những cảm xúc của tôi trong hiện tại, và nó ngọt ngào, dễ thương làm sao.

Sau cái hôn đầu, anh hỏi tôi “Em có nghĩ đến ngày chia tay không?”, tôi bật cười, đối với tôi chuyện này làm gì có khởi đầu thì cũng làm gì có kết thúc. Đây chỉ là một phần của cuộc sống, một đêm tình tứ và lãng mạn, ngày mai mọi sự có thể đổi thay, có thể anh chẳng còn nhớ tôi là ai, tôi chẳng còn nhớ anh là ai, và mỗi người lại vất vả với cuộc sống bộn bề lo toan mỗi ngày. Tôi ngạc nhiên vì anh hỏi điều đó, có lẽ đây cũng chỉ là một ham muốn nhỏ bên cạnh những người tình của anh mà anh đã từng bao lần vất vả vì những cuộc chia tay lưu luyến chăng. Tôi cười bảo rằng “Anh không yêu em và em cũng chẳng yêu anh, vậy thì có gì đâu phải nói đến chuyện chia tay”. Bản thân tôi từ lâu đã không tin vào tính vĩnh hằng của tình yêu nam nữ, tôi chỉ tin vào sự có thật của giây phút đam mê, của những rung động mà tôi có thể cảm nhận được mà thôi.

 

Anh đưa tôi về, xe chạy chậm hẳn lại. Người vẫn còn quyến luyến và hơi ngây ngất, trời đêm Hà Nội vẫn lạnh, và càng vắng người hơn. Quãng đường từ hồ về sao mà trở nên gần quá, đến mức tôi cảm thấy hình như bánh xe không còn lăn nữa. Tạm biệt anh, tạm biệt đêm đầu tiên ở Hà Nội, tạm biệt một đêm thu ngọt ngào và tình cảm mà khi nghĩ đến vẫn còn thấy lưu luyến trong lòng.

 
TRẦN HẠ VI

16/09/2006 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 101484)
... N hững người mang gia cảnh như cô, và ở nước Mỹ này thì đấy là gia cảnh bình thường, họ không hay có máy điện tóan, và không luôn địa chỉ liên mạng. Hộp thư mang đầy những tin buồn từ chủ nợ, từ nhà trừng giới, tù ngục, bệnh viện tâm thần, những đứa con hoang, tòa án ly dị.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 95634)
M áy bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương, trời Đà Lạt mát lạnh với buổi sáng sớm còn mờ hơi sương. Người đàn ông ngồi bên cạnh trên máy bay hẹn tôi sẽ lấy vé. Rồi anh biến mất trong dòng người. Tôi điện thoại cho Hà đến đón, xe honda 100 phân khối Hà phóng như bay trên con đường lộng gió, hai bên đồi thông bạt ngàn, hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95192)
C ơn mưa bất chợt ập xuống phi trường vào chủ nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng sáu. Tôi là người hành khách cuối cùng ra khỏi chuyến bay từ Paris trở về trong đêm hôm ấy. Không biết là mình đã ngủ vùi đến mấy ngày. Nhưng khi tỉnh dậy nhìn kim đồng hồ đã ba giờ sáng.
28 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93898)
Đ êm qua tôi thấy Mèo con trong giấc mơ. Vẫn nét mặt bầu bầu, vành môi cong lên cười tươi thắm. Trong mơ tôi thấy 2 đứa vẫn trẻ như một ngày năm cũ, nhưng lại có một thoáng ngại ngần, rồi Mèo con lên tiếng như giữa chúng tôi chưa hề có khoảng cách 15 năm. Mười lăm năm, mười lăm năm ấy biết bao tình[...]Chả biết là phòng hội hay phòng ăn, tôi vào lấy thức ăn như khi xưa từng lấy cho nhau.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 80691)
B ao nhiêu năm qua ở xứ ngưới, anh vẫn còn nhớ lại có những chiều trên đảo, anh đứng một mình trên đồi, nhìn biển rộng mênh mông, nhìn những đám mây bay lang thang trên nền trời xanh, nhìn những đám cỏ may theo gió thổi chạy vờn về cuối đảo, tự nhiên làm cho anh thấy mong nhớ một cái gì xa xôi. Mây và cỏ may thường làm gợi nhớ đến dĩ vãng...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95110)
C huyện này chắc ít ai biết. Nhạc sĩ Thu Hồ ngày xưa vốn là ca sĩ. Lần đầu tiên ông xuất hiện hát ở Huế vào năm 1936, ông đã trình bày bài “La Chanson du Gondolier” và được công chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó tôi chưa ra đời. Nhưng bài hát anh chèo thuyền gondola thì chúng ta hầu như ai cũng biết.
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 93777)
T ôi điếng người sau cú phôn. Phôn của anh bạn ở Portland. Phụng dính ung thư gan! Tôi loanh quanh chẳng biết mình đang làm gì và đang muốn làm gì. Có lẽ nào! Đang khi không bỗng trời ập xuống.
04 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 108283)
L ịch sử 4000 năm đã minh chứng, ta mạnh địch lùi, ta lùi địch sẽ lấn lướt. Vậy tại sao chúng ta không biểu tình ôn hòa phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc, tai sao không rầm rộ kêu gọi cộng đồng quốc tế chú ý, đem Biển Đông ra đàm phán trước Liên Hiệp Quốc. Và quan trọng nữa, phải cho Trung Quốc biết ý chí quyết tâm giữ mỗi thước đất, mỗi thước biển của 90 triệu dân Việt. Hãy để tuổi trẻ Việt Nam nói lên tiếng nói tự trọng của một dân tộc, cho dù yếu sức cũng không đớn hèn.
15 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 84811)
... c ái bản sắc nói chung cho người Việt hải ngọai khắp nơi trong cộng đồng thế giới với biết bao dị biệt. Họ sẽ được giáo dục, có văn hóa, và có tiếng nói khác nhau. Quê hương đáng lẽ phải là những điểm chuẩn chung để mọi người còn có một cái gì để noi theo. Đó là niềm kiêu hãnh, là tình tự dân tộc, là đạo đức chính trị, là đạo đức kinh doanh, nếu chỉ thấy cái thua kém, thù hận, và ô nhiễm mọi mặt. thì có lẽ đã muộn rồi. Như đàn cá hồi khi ra biển rộng, lúc tìm đường về, nhưng cái tổ cũ đã bị phá bỏ, các kinh rạch cũ đã bị rác rưởi lấp kín, thì chắc là lại ra đi, về vùng vẫy tự do ở vùng biển rộng trời cao...
07 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 97102)
Đ ến hôm nay, ngày 6 tháng 5, bức hình nay có tên là Situation Room Photo, tự nó đã có đời sống riêng của nó, và người chụp vốn là nhiếp ảnh viên chính thức của toà Bạch Ốc, đã hẳn không còn là cha tinh thần của nó nữa. Hàng triệu người đã thấy nó, đã bị lôi cuốn, đã thích thú, đã soi bói, đã bàn luận và phân tích, cả chất vấn, và mặc sức… hoán đổi (altered, hoặc tiếng nhà nghề là photoshopped).