Trần Quang Phong
ĐÊM GIÁNG SINH NĂM ẤY…
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.
Tôi ngồi trong quán tranh ven đường uống cà phê nhìn ra rừng cao su bạt ngàn mịt mùng đêm tối, ẩn hiện những mái tranh lụp xụp le lói ngọn đèn dầu. Tiếng côn trùng râm ran, những con đom đóm lập lòe khắp rừng cây, tôi chợt cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết…
*
Tôi nhớ đến chòi tranh mà tôi gọi là chòi ly biệt. Chòi tranh lưng chừng đồi dựa vào tảng đá lớn, sau lưng là vách núi Hòn Rồng, trước mặt có thể nhìn thấy đảo Bình Ba nhấp nhô cửa biển dưới nắng ban mai long lanh. Dưới chân đồi xen lẫn với sỏi đá là những vạt ngô, nương mì, ruộng lúa. Những túp lều xiêu vẹo rải rác che chở những phận người hèn mọn vất vả mưu sinh. Sao gọi là chòi ly biệt? Suốt mùa hè năm ấy, trong cái chòi tranh ấy, tôi tiễn đưa các bạn đi xa. Cái bếp lửa nồng ấm tình người đỏ cả đêm sương, dế kêu khoắc khoải, ngọn gió nỉ non… Đứa lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự, đứa chôn chân góc núi, đứa vào Đại Học… Những tiếng đàn và câu hát khoắc khoải tuổi thanh xuân. Những nụ cười và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong cái chòi tranh ấy…
Tôi đưa tay đỡ lấy người thiếu phụ gánh nước từ dưới suối lên vấp phải đá đang loạng choạng muốn té… Chị cẩn thận đường dốc và đá nhiều lắm… Cám ơn em, mấy năm rồi mà chị vẫn chưa quen với cuộc sống này… Tôi xót xa nhìn vào đôi mắt mênh mang buồn nhưng vẫn ánh lên ngọn lửa khát khao mãnh liệt. Những con người quanh vùng này đều có những hoàn cảnh nghiệt ngã, họ đến đây vì không còn con đường nào khác để mưu sinh. Tôi vẫn thường nhìn chị quyến rũ trong bộ bà ba đen, dẫu thường xuyên làm việc với nắng lửa, mưa dầu nhưng làn da vẫn mịn màng trắng muốt, vẫn mang dáng vẻ đài các, trâm anh… Chị tên Huệ, em ở trên đồi phải không? Nhiều người tìm em thật, cả những cô gái dễ thương nữa chứ… Chị mỉm cười lộ chiếc má lúm đồng tiền. Tôi gánh dùm đôi gánh nước của chị về chòi , chị đang sống cùng với bé gái năm tuổi.
*
Có tiếng la hét, những bước chân chạy thình thịch. Một toán công an và du kích đang rượt đuổi các cô gái bán phấn buôn hương, túa ra hỗn loạn từ các mái tranh. Những khuôn mặt trát phấn hoảng sợ, những bộ quần áo trễ tràng… Một đôi mắt khẩn cầu, ngồi xuống cạnh tôi và giấu mặt vào vai giả vờ ngủ… Anh giúp em… Một mùi hương thoảng nhẹ. Anh công an bước vào quán ngó nghiêng dáo dác, dùng đèn pin soi vào mặt từng người khách, có khi tra hỏi một cách hách dịch. Tôi đưa tay ôm lấy bờ vai thon mềm mại, cô gái rúc vào ngực tôi. Sau một hồi lục lọi, cảm thấy không còn gì đáng nghi, anh công an quát đám du kích đưa các cô gái lên một chiếc xe công nông phành phạch hút vào sương trắng.
Tôi và Phượng Ý học chung một lớp, hai chiếc xe đạp mải miết song song nhau trên con đường đến trường, vòng xe đạp lăn tròn qua bao mùa hạ. Có khi tôi gò lưng hì hục đạp, sau lưng em cười nho nhỏ… Cố lên, cố lên… Hai chiếc bóng như ngã vào nhau, như hai hòn bi ve trong suốt lăn tròn trên hai con đường tiệm cận óng ánh bảy sắc cầu vồng. Vào những độ trăng tròn, Phượng Ý lại đến thăm, mang cho tôi những quyển sách, những vật dụng thiết yếu và nấu bữa cơm chiều đạm bạc. Em ở lại cả đêm, hai đứa đốt lửa bên con suối róc rách, ngồi tựa vào nhau ngắm mảnh trăng sơn cước, nghe tiếng rừng đêm xao xác, đợi chờ những con thỏ trắng tìm về uống nước, nhấm nháp cỏ non. Không khí thật lãng mạn, hương con gái làm tôi ngây ngất, nhưng trong lòng cả hai thê lương vô hạn. Tôi đùa… Con gái hư… Em cười… Thế anh có dám làm gì em không?… Ba, mẹ có la không?… Không ba, mẹ chỉ nhìn em và thở dài… Khuya sương rơi lạnh buốt, trăng treo lơ lửng đỉnh đầu. Tôi đưa em vào ngủ trên tấm ván ọp ẹp giữa chòi, em nằm co ro như một con mèo trong tấm chăn tôi đắp. Còn tôi, nằm trên chiếc võng dù trước hiên đu đưa và thiếp vào giấc mơ ly biệt. Gia đình Phượng Ý bặt tăm từ dạo ấy… Để lại cho tôi nỗi đau trần thế.
*
Cô gái ngước mắt, khuôn mặt khá xinh, son phấn nhẹ nhàng… Sao lại giống đến vậy… Không, do mình nhớ đến Phượng Ý… Tôi gọi hai ổ bánh mì và thêm một ly cà phê, cô gái ăn ngấu nghiến, vành mắt đỏ hoe. Đêm ngã vào khuya, những người khách thiu thiu ngủ, bà chủ quán giăng võng nghỉ ngơi, sương lạnh xuống dày. Cô gái múc từng muỗng cà phê thổn thức… Cha đi cải tạo, nhà cửa bị tịch thu, để tránh cảnh bị đưa lên rừng thiêng nước độc, cả nhà ba người về quê ngoại ở Sóc Trăng nương náu. Cuộc sống khốn khó, cô phải bỏ học để kiếm sống nuôi mẹ, nuôi em ăn học. Và cô đã sa lầy… Tôi không biết là thực hay giả, nhưng vào thời điểm đó tôi đã gặp nhiều hoàn cảnh tương tự. Cô gái ngã cả thân xác mềm mại vào tôi.
Mưa lớn đã mấy ngày, nước lũ tràn về chân đồi trắng xóa, cây cối vẹo xiêu, đất đai xói lở. Đang thiêm thiếp, tôi nghe văng vẳng tiếng gọi trong mưa. Tôi khêu ngọn đèn dầu và mở cửa, chị Huệ đội áo tơi, lưng cõng bé gái, tay xách bọc hành lý bước vào… Chòi của tôi sụp rồi… Chị nhìn quanh… Chòi của em chắc chắn và không dột ướt… Tôi bỏ mấy cái gộc củi vào bếp lửa đang âm ỉ, nhìn bé gái run rẩy tròn xoe mắt nhìn quanh… Chị lau khô và thay quần áo cho con bé, nó đang lạnh kìa… Chị lau khô rồi mặc quần áo cẩn thận, đặt lên tấm ván, ủ chăn trìu mến, con bé ngủ khì… Chòi của em ấm áp thật, tôi phải ở nhờ một thời gian… Chị thay quần áo thản nhiên. Tôi nóng bừng như ngất đi trước thân thể cực kỳ ưu mỹ của người thiếu phụ một con, chồng chết mất xác trong chiến tranh, dưới ánh đèn khi mờ khi tỏ. Tôi quay mặt, sau lưng chị khúc khích cười… Chị không ngại, em ngại gì… Em dễ thương lắm… Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi lên chiếc võng dù góc lều. Tôi xiết chặt lấy cái thân xác hừng hực khao khát được ủ kín bao năm, đếm từng sợi lông và rơi vào giấc mơ kỳ lạ nhất trong đời. Sau mùa lũ năm đó không biết mẹ con chị về đâu?… Và tôi cũng bỏ cái chòi ly biệt để đi tìm sự biệt ly…
*
Cô gái cựa mình. Tôi chợt nhớ đến bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị… Cùng một lứa bên trời lận đận… Có bao nhiêu thân phận như thế?
Anh lơ xe gọi khách… Lên xe bà con ơi!… Nhanh lên… Cô gái nhìn tôi sâu thẳm, tôi đứng dậy rút túi, chỉ còn một trăm đồng, tôi dúi vào tay cô năm chục và cúi đầu bước về phía xe… Về nhà đi… Đêm tối càng mịt mùng.
Và như thế mỗi mùa giáng sinh, tôi lại thầm hỏi cái thân phận nhỏ bé kia đã trôi giạt về đâu?... Chuông giáo đường đã ngân…
Trần Quang Phong
CR 12/ 2020
- Từ khóa :
- TRẦN QUANG PHONG