- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TẦN CUỒNG

04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 10375)
tan cuong- le minh phong
Tranh Lê Minh Phong

 

Truyện ngắn

Ngô Quốc Phương

TẦN CUỒNG

  

Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì.

Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.

Suốt cả năm trời, nhà xuất bản biến mất, tạp chí biến mất, nhà đài biến mất, TV biến mất, trang mạng biến mất, tổ hợp truyền thông biến mất, chỉ có ban ngoại tuyến là nổi bật, nhờ con virus đó, nhưng không phải chỉ là con Covid ấy đâu, mà nhờ những kẻ như Cuồng và đồng bọn của hắn từ lâu lắm rồi.

Bạn đọc phát điên lên, những gì họ dài cổ chờ đợi lâu nay, dài cổ mà không xuất hiện, những tin tức, phóng sự, thảo luận, bài báo, đầu sách, đầu phim điều tra, những loạt thách thức, cầm đèn rọi vào những góc tối của chính quyền, thách thức chế độ, bảo vệ những nạn nhân vô tội… càng tắt ngấm hoàn toàn.

Tất cả chỉ là Covid, Covid và những chuyện nhàm nhạt, có cũng như không, hay nếu có thì bị làm giả, bẻ cong, làm chậm, bóp méo, hay giảm tính thời sự hoặc gây nghi ngờ bản chất… 

Cuồng cười khẩy, bọn ngu! Đã có ta ở đây, thì nếu có những chuyện đó cũng chỉ là những thứ giả dỏm, nhưng có những chuyện khác quan yếu hơn nhiều mà các người sẽ chẳng đời nào biết…

***

Nghĩ lại mấy chục năm trước, khi được ngoại tuyến ở hải ngoại bắt liên lạc, giao nhiệm vụ, Cuồng nghĩ mình thật tức, nhưng thật may, khi gặp phải một tay điều khiển biết tỏng tâm can của hắn, nói thẳng toạc ra những gì trong gan ruột, óc não của hắn đào sâu giấu kỹ, nhưng cũng cho hắn những tiên lượng chẳng sai tí nào.

Thằng cha Trung Tá khi đó, nay con nó cũng sắp đeo lon tướng như bố mình ở nhà, bảo Cuổng:

“Cả vài ngàn người mới có một người vào chỗ này, em cứ theo lời anh, em có bộ dạng khó lường, tưởng là trí thức, học giả trẻ, tưởng là cởi mở, đổi mới, tưởng là chống chính quyền, phản động, tưởng nọ, tưởng kia… nhưng em đéo phải thế, thật là tuyệt.

“Vị trí của em đảm bảo cho em có hàng vốc huân, huy chương và lon sao, các thứ phần thưởng (Giấy lộn – Cuồng cười khẩy trong đầu), nhưng em, nếu an toàn, không bị phát giác, sẽ sướng hơn nhiều đứa, trong đó có anh, đó là không bao giờ về hưu, không bao giờ sợ bị hạ bệ, thậm chí vào tù, hay con cái vào tù vì bố mẹ (- Ồ cài này trúng ý, không tồi, Cuồng như phụ họa).

“Em biết vì sao không, vì em ăn cơm tây, lấy vợ tây, ở nhà tây, tiêu tiền lương của chính kẻ thù cho (- Ha ha, thú vị, có thế chứ, gái tây rất đẹp, tiền tây rất thơm, nhà tây, xe tây đều tuyệt! Cuồng cười trong bụng)… Để làm chi thứ mỡ nó rán nó đó, tay Trung tá tình báo nói tiếp, để lũng đoạn kẻ thù, dùng chính hệ thống của chúng để chơi chúng, làm chúng trở thành miếng giẻ chùi chân của chúng ta, trong khi câu móc được bao nhiêu thứ để tiêu triệt bọn chống đối ở hải ngoại câu kết với trong nước thách thức, đe dọa chính quyền. Em sẽ câu nhử bọn nào thích xuất hiện, nhất là bọn ở trong nước tưởng nhầm em là chúng, tưởng nhầm em là phương tây, để chúng thòi đuôi chống chính quyền ra, bộc lộ tư tưởng của chúng, rồi cho em biết chúng chơi với ai, định làm gì, suy nghĩ gì, kể cả bọn tưởng chúng chỉ tư duy và hành động một mình… và nhờ em và mạng lưới từ em, chúng ta sẽ bốc hết chúng, hoặc bắt chúng phải làm ăng-ten, làm cộng tác viên bắt buộc không công… ha ha.

“Nhưng không kém vui là bọn anh ở nhà sẽ bị nhiệm kỳ chặn bước, em thì không, bọn tây lông và đầm ngu chó chết ở những vị trí của em sẽ để cho em đến sắp chui vào quan tài rồi, hàng ngày hai ba vốc thuốc, tay víu hai cái gậy chống, tóc răng rụng gần hết mà vẫn còn ngồi ghế và điều vận cái cơ quan của chúng…

“Bọn ngu, chúng chửi chúng ta là độc tài ngồi lâu, lãnh đạo đến chết, nhưng những vị trí ở những kẽ hở này có kém gì, thậm chí còn hơn triệu xe tăng, thiết giáp, hỏa tiễn, tàu ngầm và chiến cơ kia.

“Nhiệm vụ của em là khi nào có ghế trống ấy, phải ngồi dịt vào ngay và em sẽ không bao giờ rời bỏ nó, dù em có thêm những thứ khác mà chúng, bọn ngốc, trao hay muốn trao cho, bởi vì nó quan trọng lắm, ngoại trừ người của chúng ta được tổ chức đưa vào thay em, chiếc ghế trúng xổ số, ăn may đó sẽ rất khó có cơ hội thứ hai để cho em ngồi vào…

“Còn em, anh nhắc lại, những gì em muốn: quyền lực, sự nổi danh nổi và cả chìm, gái tây, vợ con tây, tiền tây, nhà tây, xe tây, chưa kể các quyền lợi của em ở quê nhà vẫn đầy đủ, các đồng chí sẽ ghi nhận em, giúp đỡ tạo điều kiện cho em, đất đai, tài sản, tiền bạc sẽ không biết có chỗ nào để đếm xuể, hũ vàng hũ bạc sẽ chẳng bao giờ vơi! Em sẽ có hết, những thứ ấy, như em mong đợi, sẽ có hết và trên cả mong đợi… và em sẽ tùy nghi nghỉ hưu an toàn ở đâu mà em muốn…”

Cuồng nhấp thêm một ngụm bia. Cặp lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng, tàn độc, nham hiểm, dãn nhanh một nụ cười sung sướng khi nghĩ về thành tích vẫn còn lập tiếp của mình…

***

Vậy là đã mấy chục năm, những gì được đào tạo tại trung tâm Thiên Nhạn và Tùng Lâm nay đã thành hiện thực và phát huy.

Lại nhớ thời học trò cấp cuối trước ngày ra hải ngoại nhận nhiệm vụ, nhớ những lần kết nạp, tuyên thệ.

“Chúc mừng đồng chí đã vượt qua vòng thử thách và tuyển loại, đồng chí vẫn đi học và tốt nghiệp phổ thông như thường và sẽ có hộ chiếu, cùng hồ sơ lý lịch phù hợp để ra nước ngoài học đại học!”

“Chúc mừng đồng chí đã chính thức đứng trong hàng ngũ của ngành ta, của Thiên Nhạn và Tùng Lâm!

Đồng chí sẽ được tổ chức bố trí để vào các hội đoàn học sinh, sinh viên, trí thức và quần chúng của tây ở bên hải ngoại và kể cả những người đẹp mà đồng chí thử để chọn làm vợ, sinh con, cũng sẽ được tổ chức tạo điều kiện, con cái của đồng chí sẽ có tương lai và được nâng đỡ ở bất cứ đâu mà chúng muốn!

Đồng chí không cần phải hỏi và suy nghĩ nhiều, dần dần đồng chí sẽ quen, chỉ đừng quên những gì đã được học và sứ mạng chiến lược được giao…”

Những lời chỉ đạo của một trong gần chục lãnh đạo đường dây ngoại tuyến, một cáo già điều khiển, vẫn vọng lại bên tai…

Cuồng ngả người ra trên chiếc ghế ngựa nhìn ra vườn, mấy chai bia đã cạn, những vỏ sò huyết, tôm hùm, và càng cua nhện nằm la liệt bên dưới, y bắt đầu chuyển sang rượu vang, rồi sâm banh, thứ khoái khẩu của mình…

“Đồng chí làm khá lắm, bọn tây ngu vừa kiêu căng, chủ quan, vừa lười biếng, nông nổi kia sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bẫy luật pháp do chúng tự vẽ ra, đó là nhân quyền và đủ thứ quyền tự do ngu xuẩn kia… Chúng sẽ không bao giờ loại được đồng chí, dù có phát giác được đi nữa.

À, ban tuyển dụng tới đây sẽ đánh dấu sang gần hai ba chục năm đồng chí giúp cho họ đưa người vào tổ chức, đồng chí cứ tiếp tục điều khiển theo chỉ thị, mọi cơn gió sẽ gộp lại thành bão, thành trì cách mạng sẽ mãi trường tồn và bọn phản động cùng ông bà của chúng phải xuống địa ngục, chỉ có lên ngôi vĩnh viễn, muôn năm vẻ vang là ngôi thống trị của chính quyền ta, đảng ta, ngành ta và Thiên Nhạn, Tùng Lâm! Nào chúc sức khỏe đồng chí!”

Cuồng lại chìm vào âm sắc và mùi vị của những ly rượu mừng trong tưởng tượng, những tấm huy chương, huân chương, bằng khen, quyết định thăng chức mà y chỉ được nhìn mà không được xờ vào… những lời chỉ đạo, điều khiển, kèm theo những đồng tiền xủng xoảng, những chứng nhận cổ phần, cổ phiếu, những mảnh đất và những đồng tiền vàng, bạch kim, những hột soàn, kim cương, cổ vật hiếm lại hiện lên, đan lồng vào nhau, chạm vào nhau, chen vai thích cánh, hay là đi xuyên qua nhau… trong ảo ảnh của hơi men, dù ý thức của y như một cái phanh hãm, thích dừng lúc nào thì cơn say, cơn mê, hay cuốn phim hoài niệm đang chiếu dừng phắt ngay, và thực tại sẽ xuất hiện lạnh lùng, sắc sảo, tỉnh khô, thế chỗ…  Dù sao đó cũng là tinh luyện nghề nghiệp của hắn mà, như cách hắn chế ngự những nỗi sợ bị lộ ngay cả trong những giấc mơ.

***

Nhưng cũng có lúc Cuồng nghĩ mình nên có vị trí cao hơn, và đó là điều vợ gã cũng có lúc nói với gã, trong những đêm chăn gối sau khi mụ nhận được thêm tiền bạc và phần thưởng vật chất từ chồng…

Mấy chục năm, hai vợ chồng tây – Á đã trở thành một cặp mèo mả - gà đồng hiếm có, mụ biết rõ chồng mụ làm gì, cho ai, nhưng miệng mụ mím chặt, mụ chỉ quan tâm tới sự ấm thân, tới tiền bạc, tới đủ thứ sung sướng trần gian mà thằng chồng của mụ mang lại.

Bản thân mụ cũng là người được chọn, mụ đã được đủ thứ tổ chức ở những Thiên đường mù kia tiếp cận, nào là từ Moscow, Leningrad, Berlin, Bucharest, cho đến tận những nơi khó ai nghĩ tới như Bình Nhưỡng, Habana, nhưng chính nơi kia lại là nơi mụ chấm và lựa chọn để cùng vào cuộc với tay chồng của mình từ giường chiếu, chăn gối tới nệm trải nằm trên một núi tiền.

Ồ, có gì đâu, tiền bạc đổi lấy sự im lặng, và trên cả thế, trả công cho sự cộng, đổi công cho cả những đứa con, bằng da bằng thịt. Mụ không cần bất cứ một công ty bảo hiểm, hay quỹ hưu bổng nào… chính gã chồng của mụ là sự bảo đảm vĩnh viễn, để mụ cất cao gối nằm hàng đêm.

“Không, cảm ơn anh, anh nói giúp với tổ chức là tôi vẫn tuân hành chỉ đạo từ ban đầu. Tôi thấy mình hoạt động và phát huy tốt nhất tại đây!”

Cuồng nhớ một lần đáp lời một điều khiển viên ngoại tuyến, Cuồng biết rõ tay trùm điều khiển ruột của mình đã gặp vấn đề với trùm mới thế nào, và đây chỉ là một mồi nhử.

Làm nghề này ai cũng biết là phải biết rắc thính, đặt bãy, biết nhử nhau, ai cũng phải là một bậc thày lão luyện trên bàn cờ, nhưng vẫn cứ phải thử nhau, và các kỳ thủ vẫn phải chơi những ván cờ, đi những nước cờ của mình…

Cuồng hiểu rõ, nếu hắn rời khỏi chỗ này là chẳng khác gì con hổ lìa rừng, con cá lìa nước… tất cả sẽ chỉ xấu đi và rất xấu…

Quả vậy, an toàn là bạn và giờ đây sau mấy chục năm hoạt động với hàng chục năm lũng đoạn ở xứ người, đưa được hàng trăm đặc vụ, cộng tác viên trực tiếp, gián tiếp qua đường dây ngoại tuyến thâm nhập vào đây, ra vào giữa các nước thứ ba, thứ tư, thứ năm v.v… cài người vào những nơi cần thiết theo chỉ đạo của thượng cấp, lũng đoạn hoàn toàn các kênh được tín nhiệm của truyền thông, xuất bản, báo chí phương Tây, à của bọn tây ngu, đầm dại mới đúng, thì công lao của y đã quá lớn, và có thể y đã đang trở thành mục tiêu ghen tị của nhiều bọn bên nhà, bọn chỉ huy thế hệ mới, nhưng đó cũng là rủi ro khi y không còn một chỗ để dung thân, chẳng nơi nào sẽ chứa chấp hắn, vì cái kết của các trùm đặc vụ bị phát giác hay bị lật tẩy là gì, thì ai cũng biết.

“Hừm, biết mình biết người, khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ biết là sống!”, Cuồng, kẻ tự nhận mình là một kẻ uyên thâm, đọc sâu biết rộng, hiểu hết mọi ngõ ngách trong tư duy, tâm lý của cả tây lẫn Á, từ tư tưởng đến tình cảm của bọn người các xứ, lật giở một trang sách trong đầu của mình, và thầm nghĩ…

Ngoài kia, sấm sét ở đâu không thấy rõ, nhưng những âm ba bí hiểm như vẫn thầm vọng về, và Covid, Covid như thoáng ẩn, thoáng hiện, dai dỉ, đắc thắng, cười nhạo tất cả… như chính hắn và nghề nghiệp của hắn đang làm đây, trong cuộc đời này dù chuông đang nguyện hồn ai!

Ngô Quốc Phương, Kent, Anh quốc, 28/07/2021

(Vĩ thanh: Hỡi ánh sáng, hãy đừng buồn dù bóng tối vẫn còn giăng!)

 

 

 

 

NGHỆ PHẨM*

Nghệ sỹ vứt cái điện thoại cục gạch xuống bàn phòng khách.

Anh trở lại studio.

Bức tranh đang mở ra chờ anh. Anh không cho nó nằm trên giá.

Không. Anh chán ngấy bọn hội họa giá vẽ rồi.

Anh treo cổ nó lên, dưới một cái móc trước đây là chỗ treo quạt trần.

Anh không quên dùng dao đâm rạch cho nó mấy nhát: cho mày chết chắc, nghệ thuật chó chết!

Rồi anh cũng thương nó, anh thay cho nó cái áo.

Anh chơi cả một chậu màu lẫn lộn, hắt thẳng vào thân xác nó.

Bị cú đập mạnh, nó bật ra đằng sau, rồi theo đà lắc dọc chán, lại lắc ngang, rồi đứng lại từ từ.

Lúc này nó đã có một tấm áo xanh đỏ tím vàng khắp nơi.

Tiện thể đang tự do một mình chẳng có ai.

- Ok, tao cho mày tí ảo ảo, mờ mờ nhé! Cho nó liêu trai, bồ tùng hả?

Nói đoạn, nghệ sỹ tung cả một túi bột thạch cao trắng xóa về phía bức họa.

Bột tung bụi khắp căn phòng, và dính tá lả vào bức tranh đang bị anh dằn vặt.

Nhưng khủng khiếp nhất, toàn bộ căn phòng trong giây lát bụi bay mờ mịt, phải mất khá lâu mới hạ cánh hết.

Các bức tượng thạch cao khác trong phòng chắc cũng cay mắt hoặc phải dụi mắt đến đỏ ngầu, may ra mới nhìn thấy được nhau hoặc thấy kẻ tội đồ kia.

Chưa hả, đang tiện tay ấy, anh cho cả một rổ lông gà, lông vịt vào nó.

Vậy là sau vải rách, màu loang, bột mù mịt, nay là lông gà tá hỏa.

Đoạn, anh lấy một chiếc giày ra, xỏ vào chân, và nhảy bật lên cao, đạp thẳng vào giữa lòng bức tranh, nó rách toạc rồi, nhưng cú đá làm cho chiếc giày không hiểu sao mắc lại.

Và chàng mất một lúc mới rút được chân ra

 

Ừ, mặc kệ cho nó dính vào nhau, quả đá đẹp, như thể ai đó đứng trên đạp thủng bụng của một kẻ đứng dưới.

Chỉ có điều, anh thực hiện theo chiều cú đá ngang.

Rồi, tương đối.

Lát nữa sẽ cho nó cú ân huệ.

Đoạn, anh lấy trong rổ đồ nghề ra một khẩu súng sơn đen.

Anh lên đạn roạch roạch và dí súng vào chỗ mà máu me của màu tá hỏa nhưng anh đoán là chỗ của cái thái dương kẻ tử tù trong tranh.

Và anh bóp cò.

“Đùng đùng đùng”, là hô mồm thôi, làm chó gì có đạn, nhưng thế là oách.

Ô kê, quan tài đâu? Đội thi hành án đưa vô.

Anh hô to, và sau đó tự tay đẩy vào một cái quan tài màu đỏ, mà anh tự đóng, có lẽ là để cho vụ đọc thơ trình diễn của mình tuần sau, nhưng biết đâu đấy, lại cho cái khác, như cho thằng tội đồ tranh giá vẽ kia.

“Mẹ mày, hóa kiếp cho mày, nghệ thuật đểu, nghệ thuật được định hướng, nghệ thuật mất dạy”, nói rồi anh cắt dây.

Cái tranh khốn khổ rơi lạc ra ngoài quan tài.

“Ồi, say quá, để lệch mẹ nó rồi, hây, bố trẻ chui vào đây, vào đây”, vừa nói, chàng vừa nhét nhét bức họa, nay nằm trong khung xiêu vẹo, vứt tay, vứt chân nó vào trong quan tài.

“Còn thằng giày, mày cũng đi theo, mày đã xong nhiệm vụ, mày cũng đi”.

Rồi chàng hô to:

“Khâm liệm đã xong, chuẩn bị đóng quan, phủ cờ!”, nói đoạn, chàng tự cởi chiếc áo lấm lem của mình phủ lên thi thể và đóng nắp quan tài.

“Mẹ, bây giờ có hai màu cờ, lấy cái nào?”, chàng tự hỏi.

“Thôi, không rõ gốc tích quê quán CV của nó, cho nó cả hai màu”.

Và thế là chàng thực hiện nghi lễ, cẩn thận để một cái phủ từ đầu xuống, cái kia từ đít lên, trùm lên nhau.

Ấy, thế còn quốc ca, à quên, không phải cái đó, phải chơi bài tử sỹ, hay bài bệnh binh, hay bài dân vong, hay bài tử tù nhỉ….

Không, không có bài nào có vẻ ổn cả.

Vậy là ngài lấy từ điển âm nhạc định hướng ra, và chọn hú họa một bài.

Ngồi vào cây đàn piano đã hơn sáu tháng chưa lên dây, lấy vía, chàng bấm các phím.

Các phím trắng đen thụt lên, thụt xuống, còn miệng chàng thì méo xệch với ca từ và giai điệu bi hoành:

“Ồ, hóa ra cũng hợp, mà việc chó gì phải chọn trong đống đấy, bài nào rồi mà chẳng hợp với nghệ tử sỹ!”.

Xong xuôi rồi, chàng quyết định treo quan tài lên và nói:

“Nay âm dương cách biệt, nhằm giờ độc ngày khắc, ta táng đứng ngươi để muôn đời làm gương cho bọn nghệ thuật chó chết, nghe chưa!”.

Nói rồi, chàng lấy dây buộc đầu, buộc chân cái quan tài, và lật đật dựng nó lên giữa nhà…

Xong đâu đó rồi, chàng phun rượu lên chiếc quan tài đỏ rực, và không quên đóng một cái đinh, ở chỗ mà chàng đoán là đầu và mặt của tử thi, rồi treo lên một vòng hoa bằng sắt rỉ, lại có tua gai bao quanh.

“Rồi, đã xong, tử biệt sinh ly, cầu cho hồn phách về nơi Tịnh độ!”.

Nói xong, chàng bước ra chỗ đặt camera, tắt nút điểu khiển tự động, rồi tắt đèn trong studio và nói:

“Ok, quả trình diễn này đã xong, giờ xách em xe ra phố làm mấy xị rượu với đôi bát cháo lòng tiết canh với mấy thằng bạn và bọn fans cho đã”.

“Nào phắn, chó chết, nghệ với chả thuật!”, chàng vừa lầu bầu, vừa đá chân chống xe, đạp nổ, về ga, tốc khói rồi vút thẳng!

Ngô Quốc Phương, Kent, Anh quốc

(*Truyện ngắn này đã đăng từ trước tại Văn Việt)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Mười 202012:02 SA(Xem: 14781)
Nàng vốn tính mơ mộng và lại sống khép kín nên không đi đâu ra khỏi nơi chốn mẹ sinh ra mình. Hồi nhỏ nàng hay chép thơ, chép nhạc và đọc những gì mà cho là hay hay thì chép vào tập giữ làm kỷ niệm. Hồi đó nàng khoái cái câu: " Sống là để nuối tiếc dĩ vãng, chán nãn hiện tại và mơ về tương lai". Bây giờ nhờ có gu gồ, có fb luôn nhắc nhở phương cách sống đúng là "phải luôn sống trọn vẹn trong hiện tại, quên đi quá khứ và đừng lo cho tương lai" ngồi ngẫm lại nàng thấy hồi xưa sao mình khờ đến vậy ...
07 Tháng Mười 202012:40 SA(Xem: 14633)
Phủ Tây Diêm Vương đèn xanh lét. Tổng ma đầu mặt trắng như bôi vôi. Toàn thân cũng trắng xóa. Trắng từ đầu đến chân. Ngồi trầm tư trước bàn. Trên bàn trống trơn nhẵn thín, không có một thứ gì. Tổng ma đầu cứ ngồi yên như thế rất lâu. Rất lâu… Đầu lĩnh ma lướt vào nhẹ như gió sông Nại Hà. Khác với Tổng ma đầu, Đầu lĩnh mặt đen như sắt nguội. Đầy nếp nhăn nhúm dọc ngang, mắt lập lòe đỏ đọc. Khúm núm...
24 Tháng Chín 202010:46 CH(Xem: 15003)
Trong khu dinh thự nguy nga và duy nhất có cổng mang tên “Ô Y Hạng”(1) của phường Bích Câu - Thăng Long, sáng nay có một không khí náo nhiệt khác lạ, qua những dáng người vội vã, những gương mặt tò mò, những lời thì thào háo hức… Mặc dù không có đèn treo hoa kết, người ngoài cũng có thể đoán được rằng nơi đây sắp diễn ra một nghi lễ quan trọng.
23 Tháng Chín 20202:10 SA(Xem: 17221)
Bà Phước đang nằm dài trên nền xi măng, la lối om sòm “Trả tiền cho tao, tao có mấy trăm tiền già mà tụi nó cũng lấy hết của tao!” Hai anh chàng nhân viên cứu thương ngỡ ngàng không hiểu bà Phước bị làm sao. Hương mở lời: -Tôi là y tá của bà, để tôi coi có chuyện gì.
15 Tháng Chín 20201:02 SA(Xem: 19094)
Truyện của Phan Nhật Bắc là bức tranh về “giao thời” ở miền Nam sau 1975, “Tôi Đi Tìm Trầm” gần như một “tự truyện” lời lẽ bộc trực không triết lý lừa mị. Với lối viết mộc mạc nhưng gần gũi và sâu sắc của tác giả đã đưa chúng ta qua từng câu chuyện, từ mạo hiểm tìm Trầm, đổi tiền, buôn thuốc Tây, đến vượt biên tìm tự do… đọc truyện của anh, như xem lại cuốn phim mà trong đó thấp thoáng bóng dáng một phần đời của chính mình trong quá khứ.
08 Tháng Chín 20209:23 CH(Xem: 13730)
Mẹ là người Mường thuộc vùng sâu vùng xa của một huyện miền núi chủ yếu là cao nguyên. Làng quê của mẹ sát bên sông Đà, xa đường cái, xa thị trấn thị tứ, vào được tới đó phải vượt qua nhiều chặng sông hồ đường đất gian khổ - nhất là vào mùa mưa, mọi người kể thế... Vào thăm Bảo tàng tỉnh, thấy có ảnh mẹ. Hóa ra, mẹ là một trong bốn bà Mẹ Việt Nam Anh hùng của tỉnh này từng được Nhà nước phong tặng...
03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 16352)
Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội.
20 Tháng Tám 20208:01 CH(Xem: 15242)
Dì Hương là vợ thứ hai của chú Thông. Vợ đầu của chú cũng tự tử ở kè đá, lúc cô ấy hai mươi ba tuổi, ở với chú Thông được năm năm. Ba năm sau, chú Thông nhờ người mang trầu cau đến hỏi dì Hương. Năm ấy dì mới hai mươi nhăm tuổi. Nhưng nhan sắc có phần khiêm tốn. Con gái làng tôi, ngày xưa, chỉ mười ba là cưới. Nay thời mới, nếu không đi ra ngoài, thì cũng chỉ mười tám là lấy chồng hết lượt. Bọn bạn ngoài trường đại học với tôi vẫn bảo, gái làng mày rặt đĩ non! Thế mà dì tôi năm ấy vẫn ở nhà cấy mấy sào lúa với ông bà ngoại tôi, coi như đã ế. Ông ngoại tôi cố dấu tiếng thở dài, gật đầu đồng ý gả dì tôi cho chú Thông. Bà ngoại tôi than: “Nhà ấy nặng đất lắm, về đấy rồi biết sống chết ra sao” Ông gắt: “Bà này hay nhỉ, nhà người ta cũng đàng hoàng, bề thế. Con Hương nhà mình vào cửa ấy tốt chứ sao”.
15 Tháng Tám 202010:08 CH(Xem: 15438)
Trong một chuyến xe ca Tây Bắc - Hà Nội chạy từ bến T, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cạnh tôi là mấy cô giáo sinh của một trường sư phạm miền núi về xuôi nghỉ phép hè. Sở dĩ tôi biết ngay được “tung tích” của các cô là bởi vì các cô thường trao đổi chuyện trò với một người ở hàng ghế trên phía trái mà các cô gọi là “thầy Quý” – một người có những vẻ ngoài khá tiêu biểu cho hầu hết những giáo viên Tây Bắc lâu năm: điềm đạm, khắc khổ, ít nói cười và hay trầm tư. Thầy giáo Quý đi cùng cô vợ trẻ (dễ kém anh ta đến mười lăm tuổi) và một đứa con nhỏ khoảng một tuổi.
13 Tháng Tám 20204:54 CH(Xem: 17099)
Còn hơn một tuần nữa là bắt đầu công việc mới ở một bệnh viện khác, Na tự thưởng cho mình một chuyến du lịch ở Hawaii. Lúc mua vé không để ý, Na phải ngồi cạnh lối thoát hiểm nên không có cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh. Cạnh Na là một chàng người Mỹ tuổi khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ tầm thước, mắt nâu hạt dẻ trông rất hiền, đang lặng lẽ coi phim tài liệu về thiên nhiên bằng iPad. Na cảm thấy buồn chán nên đợi lúc người ta phát đồ ăn, Na đánh bạo hỏi “mắt nâu” làm sao mà có phim coi, anh ấy bảo phải tải app của hãng hàng không về thì mới coi được phim của họ mà không cần wifi. Giờ phi cơ đang bay nên phải chờ khi có internet kết nối thì mới tải được. Thôi vậy, Na đành đọc báo và ngủ suốt chuyến bay.