- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Mây Ngàn

03 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 36545)

w-hoangchienthang_0_121x300_1

Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu, Hoàng Chiến Thắng,sinh năm1980, dân tộc Tày,quê quán:Chợ Đồn – Bắc Kạn. Hiện đang là Sinh viên Trường Viết Văn Nguyễn Du. Các bút danh khác: Hoàng Vũ Nguyên Phương, Hoàng Thắng, Chiến Hoàng...

TCHL

 

 

1

Cha tôi lững thững đi vào, tiếng rẹt bẹt từ sàn nhà được làm bằng tre vang lên theo mỗi bước chân ông. Con nghé dưới sàn nô đến ngộ, tôi thèm lắm cái cảm giác tung tẩy, thèm lắm cái cảm giác được là một con nghé. Vậy đấy! Có đời thủa nhà ai lại muốn mình là một con nghé con kia chứ!

Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi tưởng tượng nổi ngoài kia lại có một bầu trời khác. Một góc nhỏ tối tăm, những hàng cột đen kít từ đời ông nội để lại cùng đống lửa lập loè mà tôi chỉ thấy được vào buổi đêm là những thứ gần gũi hơn cả. Ngoài ra, đều không nằm trong tiềm thức của tôi.

Người đàn ông có dáng người tiều tuỵ, ánh mắt đục buồn, cương trực ấy là cha. Ông cũng như tôi, kiên nhẫn, đợi chờ và hy vọng. Tôi đọc được ý nghĩ của ông có lẽ cũng bởi chúng tôi đều ở cùng trong một thế giới khác-thế giới của sự im lặng. Những giao cảm thay cho ngôn ngữ, những hành động là lời nói thương yêu. Đôi khi con người ta không nhất thiết phải lên tiếng. Sự im lặng có lẽ còn có sức biểu cảm mạnh mẽ hơn ngôn ngữ rất nhiều. Đó là thứ ngôn ngữ riêng của thế giới mà hai cha con tôi đang sống. Bầu trời ấy khum khum được chống lên bởi những chiếc cột ám đen muội khói. Tôi hài lòng, còn cha dường như cam chịu. Đó là tất cả những gì chúng tôi có trong suốt chuỗi thời gian dài.

Thú thực tôi không nhớ mặt mẹ và cả cha... tôi chỉ lờ mờ hình dáng của người đàn ông mỗi đêm muộn lại ngồi dậy bên tôi. Tiếng thở dài và những bước chân là thứ âm thanh thường trực nhất.

Lần cuối cùng tôi nghe tiếng mẹ, đã lâu lắm, cũng như cái vòm trời đen kịt kia không biết đã bắt đầu như vậy tự bao giờ. Nhưng tôi nhớ rất rõ từng tiếng một của cha: "Thôi mình cứ đi, ở với tôi khổ thế đủ rồi, tôi không trách mình đâu!" .

Và mẹ tôi đi thật. Từ lần đó thế giới của chúng tôi chìm vào im lặng, giống như một sự im lặng mặc định vậy.

Tiếng radio lại vang lên. Tôi không hiểu họ nói những gì trong đó bởi những thứ tôi nghe được cao siêu quá, vượt xa khỏi tầm hiểu biết của tôi nhiều quá. Nhưng tôi biết cha rất buồn. Mỗi khi nghe xong, tiếng thở dài lại cất lên, hệt như ngày mẹ tôi rời khỏi thế giới của chúng tôi vậy.

2

Tôi mơ màng thấy mình lơ lửng trên cái vòm trời khum khum bết đầy bồ hóng. Phía dưới, cha đang nghiêng đầu đưa miệng vào ống thổi, muội than cùng khói bếp làm mắt cha đỏ hoe. Tôi cố sức mình hòng khoét thủng cái bầu trời nhỏ con như chiếc lồng chụp kia để thoát ra ngoài. Đôi bàn tay cào cấu, bất lực. Những ngón tay ngắn dần lại từng đốt, từng đốt một cho đến lúc chỉ còn lại cái cổ tay to bành, quái dị. Bầu trời đen, lỗ chỗ thủng rồi lại liền ngay, chẳng hề hấn gì. Một sức hút ma quái kéo tuột thân tôi xuống đống chăn tôi vẫn nằm. Tôi lại cố gượng người vùng dậy, bay lên. Cứ vậy tôi đã làm hết sức mình, đã vắt kiệt mình mà vẫn không sao thoát ra nổi cái bầu trời ma quái kia.

Tiếng gà eo óc gáy, tôi bừng tỉnh. Và bao giờ cũng vậy. Khi tiếng gà cất lên là lúc công việc tôi chấm dứt, tôi tiếc nuối, tôi hy vọng và lại chờ đợi. Cái vòm trời kia ám ảnh tôi ngay cả khi cha bưng cơm xúc cho tôi ăn. Tôi mơ ước được khám phá phía sau cái bầu trời đen nhỏ hẹp. Còn cha, cha lại khám phá những câu từ khó hiểu từ chiếc radio treo ở cạnh bếp. Có điều, chúng tôi cùng chung nhau những tiếng thở dài sau mỗi lần khám phá và chờ đợi.

3

Nhoài người thúc mạnh cánh tay, cả người tôi chun lại, nhức buốt. Một vệt sáng loé lên từ nơi bàn tay tôi vừa chạm tới. Ánh sáng chói loà tựa hồ tan loãng cả cái thân thể nhỏ nhoi bởi một thứ màu sắc chưa bao giờ tôi tưởng tượng nổi, dù có cố tư duy đến mấy. Cảm giác thành công xâm nhập làm tôi hưng phấn. Sức mạnh siêu nhiên nào đó cứ hút tôi trôi tuột theo thứ màu chói loà. Mọi đau đớn như được giải phóng khỏi cơ thể. Tôi lơ lửng rồi cuốn theo sức mạnh ấy một cách vô thức. Dưới kia, tiếng radio vẫn đều đều cất lên. Cha áp cả chiếc đài con lên tai, lồng ngực nhỏ con nhăn nhúm, phập phồng theo từng âm tiết. Cha chờ đợi điều gì nhỉ! Liệu ông có biết tôi sắp thành công với cuộc kiếm tìm này không?

Ánh sáng dị kì cắt ngang , xẻ dọc thân thể tôi. Mảnh trời khum khum muội khói bung ra để mặc tôi vút lên, cao mãi. Tôi lúc này như một vệt khói mong manh. Tôi không nhìn nổi cả chính mình. Ngoài vòm trời đen là thế ư? Thì ra vậy! Tôi cứ đi, mà không phải đi, tôi đang trôi đấy chứ! Ơ kìa con nghé con, tôi vẫn thường mơ ước được là nó đấy! Nó đang ở dưới kia kìa!

Tôi lang thang bay khắp, cố thử với lên, hòng chạm nổi vào đỉnh trắng muốt của cái lồng chụp to này nhưng vô ích. Tôi như chiếc lông ngỗng chập chờn ma mị. Trôi mãi, trôi mãi. Rồi sực nhớ đến cha và chiếc radio treo bên bếp, tôi tất tả quay về. Cánh cửa của bầu trời đen đã đóng, tôi áp tai lên, những âm thanh dập dồn u u vọng. Tiếng nói từ chiếc radio vẫn đều đều cất lên. Có lẽ giờ này cha tôi vẫn đang áp tai lên đó như khi tôi đang loay hoay tìm kiếm lối thoát ra khỏi cái vòm trời đen kia vậy. Lúc này tôi thèm được nhìn thấy cha quá, nhưng sao đôi bàn tay tôi không còn có chút sức lực nào. Bầu trời khum khum ấy đặc quánh, rắn đanh. Tôi cố gào lên thật to nhưng âm thanh không tài nào thoát ra khỏi cái cuống họng nhỏ bé. Tôi khóc, những giọt nước mắt đỏ tươi rỉ xuống nền trời đen thẫm. Khung vòm vẫn trơ trơ nhìn tôi giễu cợt.

Hình như có tiếng gọi tôi, mơ hồ mà không sao cưỡng lại nổi. Tiếng gà, tôi mong làm sao thứ âm thanh eo óc ấy. Chỉ có tiếng gà mới giúp nổi tôi. Thứ âm thanh mà trước nay tôi vẫn căm thù là vậy mà giờ mong ngóng quá!

Tiếng gà đã vang lên mấy bận mà sao tôi vẫn không bị kéo xuống như mọi khi. Tiếng vọng mơ hồ từ sâu thẳm nhấc bổng tôi lên. Tiếng radio văng vẳng bên tai. "Vụ kiện không thành... Tòa sơ thẩm đã bác đơn của các nạn nhân nhiễm chất độc dioxin của Việt Nam ... bên nguyên tiếp tục chống án lên tòa phúc thẩm liên bang Hoa Kỳ…". Người cha tôi rung mạnh, ông khuỵu xuống sàn nấc khan. Không biết những câu nói ấy có ý nghĩa gì với ông. Tôi nhìn chiếc radio chỏng chơ dưới sàn tiếc rẻ, chưa bao giờ cha đưa cho tôi thứ đó để chơi cả.

4

Tôi đã đến được bầu trời phía sau bầu trời. Tôi thấy những đám mây ngũ sắc vắt qua đỉnh núi mờ sương. Vòm trời khum khum vỡ vụn. Tôi hoảng hốt kêu cha, mê loạn. Bóng cha gục xuống bên chiếc radio, nhỏ dần, nhỏ dần...

Hoàng Chiến Thắng
07/03/2008

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 36137)
Nếu tấn thảm kịch môi sinh ấy diễn ra, con sông Mekong sẽ mất tất cả, điều mà các nhà kinh tế gọi đó là "cái giá trị hiện hữu / existence value": đó chính là sự sống với nguồn tài nguyên và cả sự thanh khiết từ ngàn năm của con sông Mekong.
21 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34727)
Phú nghèo xác nghèo xơ mà Nhạn cũng xác xơ nghèo. Nhưng Nhạn là cô gái đẹp nhất làng, quanh năm suốt tháng nhọc nhằn mái tóc vẫn đen, làn da vẫn trắng.
18 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 31378)
Tháng Giêng là một tháng đặc biệt, nhất là đối với người phương Đông. Đời người ta thật là có nhiều chuyện kỳ lạ. Gã là một người thật thanh tao. Cái thanh tao kết tinh của huyết thống và truyền thống, của giáo dục và dâm dục. Thật đấy.
18 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 31453)
Đàn bà lắm chuyện, chưa đặt đít đã vén môi, ghét đàn bà cái thói ấy, nàng thề không lấy vợ. Nàng, mảnh đất hoang chờ chàng nông chi điền chăm chỉ, hắn ta sẽ khai phá, thâm canh, đưa vào đất chất mầu mỡ tốt tươi, tưới tắm bón thúc. Đất dâng mùa quả ngọt.
17 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 36791)
Chú ngồi một mình trong quán nước. Chung quanh, chẳng đèn xanh, đèn đỏ. Chẳng âm thanh vui nhộn trống, đàn.
17 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38867)
-Hiền thật không ngờ anh lại dám ra đây một mình! -Có gì đâu mà không dám. Người đàn bà trạc ngoài năm mươi, có mái tóc ngả màu cùng gương mặt tái nhợt quay sang giải thích:
14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 31480)
Mặt trời bừng lên những tia nắng đầu ngày. Không gian tràn lan nắng sớm. Thế giới của cô vẫn trầm mình trong bóng tối. Đêm như vừa mới bắt đầu. Con gái cô vừa chìm vào giấc ngủ chập chờn sau một đêm dài vật vã.
14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 29031)
"Đó là chuyện tình đầu đời của tôi", ông trầm giọng kể lại , "và cho đến bây giờ, bao nhiêu năm đã qua từ ngày ấy, tôi vẫn chưa nghĩ ra rằng mình đã yêu người nào nhiều hơn, chị hay em". Ô ng dừng lại, ngửa cổ uống hết chai bia đã gần cạn, rồi từ tốn để chiếc chai xuống mặt bàn.
14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38596)
Không yêu, khỉ thật! Không cần yêu có chết đâu cơ chứ! Cũng không hẳn thế. Ôi! Thằng người yêu…! Mà hắn có phải là thằng người yêu của tôi không nhỉ? Hắn nói hắn yêu tôi, còn những gì chúng tôi làm thì chứng tỏ rằng chỉ có tôi yêu hắn.
14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 40337)
Đang tháng Tư mùa hạ nắng cháy da người. Vậy mà chỉ trong một đêm đột ngột trở mưa dầm dề. Không phải như mưa giông đầu mùa, mà mưa kiểu bão quét. Mưa kèm theo những đợt gió mạnh ập đến từng luồng, nối đuôi nhau quần thảo dữ dội. Đứa con gái đặt tay lên ngực hắn mân mê nhè nhẹ.