- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THÀNH PHỐ ĂN THỊT NGƯỜI

07 Tháng Chín 20188:30 CH(Xem: 25298)
THANH PHO - anh UL
Thành phố - ảnh UL

 

 

Em dừng lại tự hỏi:

- Mình đã thoát ra khỏi thành phố chưa?

"thành phố ăn thịt người"

 

Không biết đã là đêm thứ mấy rồi?

Vầng trăng không còn thấy trên đầu.

Vầng trăng đáng ghét, thứ ánh sáng bẻ méo, gãy vụn, gập nát, loang lỗ, như người ta đang buộc phải nhìn vào khuôn mặt xiêu vẹo của mình. Và từng vùng tối sáng đan xen, vùng tối ám ảnh như lãng quên, vùng sáng chói lòa như buốt nhói của cái nhớ!

Thà đừng có ánh trăng, và không biết đến ngày tháng. Thậm chí người ta không biết đến ngày hôm qua.

Giờ thì ngồi lại bên một vũng loang loáng, có thể là nước, cũng có thể là nỗi buồn, lúc này đang trào ra, vừa sóng sánh, vừa nhơn nhớt! 

Và vuốt lại tóc đi, nhúng tay vào nỗi buồn để vuốt tóc, tóc không còn suông và không mượt, gãy gập dưới sức mạnh của nỗi buồn. 

Rồi từ từ lần mò trên da thịt.

Nhẹ tay nhé, lột từng mảnh một. Không đau nhức, chỉ nghe mơ hồ tiếng sừng sực của lớp sừng dày keratin rời khỏi cơ thể?

Ồ, thì ra như thế, ký ức vừa lì lợm, vừa trâng tráo. Có thể bám sâu vào người như vết tatoo biến hình lỡ lói lâu ngày.

 

Ngày thứ hai không trăng, em bắt đầu làm một cuộc chạy trốn.

Ngày thứ n từ khi em chạy trốn. Em đã mất hút trong rừng.

Có người nói em đi lạc. Có người nói em biến mất.

Vì những mảnh da người bị lột lại, từng mảnh một, vứt tung tóe trên đường em bỏ chạy.

 

Em đã bỏ lại sau lưng mình tất cả những gì có thể bỏ lại được. Những vật thay thế em, đều dùng để đánh lừa thành phố chạy đuổi theo và háu đói. Nó sẽ vồ vập, ăn không ngừng , cho đến khi đã căng đầy, tràn ngập và tự mệt, rồi tự dừng lại.

 

Anh đã nói ngay từ đầu với em về họ, lũ ăn thịt người trong thành phố, nhưng em đã không tin. Lúc ấy mắt em chỉ thấy màu hồng, sau thời kỳ màu xanh lục.

 

Đêm đầu tiên ngồi trên thành cửa sổ nhô ra trên những mái nhà tôn xiên xẹo vá víu của thành phố bên dưới, nước mắt em tuôn qua kẻ tay, rõ xuống mái tôn rào rạt.

Bên dưới người ta đang đếm tiền, thùng tiền ban chiều trong đám tiệc mọi người đã lấm la lấm lét giấu biến đi, và khi em bất chợt bước vào nhà, đống tiền đã được đổ tung ra, trên mặt chiếu, người ta hau háu cắm mặt vào đống tiền, hối hả đếm tiền, xếp thành bó, mắt trắng nhợt nhìn em lơ láo. Có ai đó ném vào em một xấp tiền:

- Này tiền đấy, đếm đi!

Em cúi đầu xuống, và vội vã bỏ đi, em thây tủi hổ, và nhục nhã, vì một điều gì không rõ. Em bỏ đi. Phía sau có ai đó nói hấp tấp:

- Mặc kệ nó, đếm đi, lẹ lên.

Đêm đó, em đã leo ra gờ cửa sổ, ngồi chênh vênh nhìn xuống mái tôn, nhìn xuống những mái đầu đang lom khom cắm cúi vào đống tiền, nghe tiếng họ cười, lẹp chẹp, thấm nước vào kẻ tay, liếm mút vào ngón tay, thèm thuồng và đói khát. Mùi tanh bắt đầu chầm chậm bay lên.

 

Em đã khóc, nước mắt rơi như mưa trên mái tôn rách nát.

 

Nhưng em vẫn chưa biết mình đang ở chung với một bầy ăn thịt người.

Cho đến sáng hôm ấy.

5 giờ sáng, có tiếng gõ run rẫy lập cập ngào cửa phòng, rồi tiếng chân nhẹ bẫng liu xiu chạy vụt qua. Em khoác vội áo, mở cửa phòng ra, ngoài hành lang không có bóng người nào, nhưng dưới nhà bếp rung rinh ánh lửa.

Em lần dò xuống bếp, ở đó, 3 cô gái mảnh khảnh, xanh nhợt, lo lắng giống hệt như em, đứng quay mặt vào vách tường, dán những cái bóng xám như màu khói vào vách tường. Em là người thứ 4, mắt quầng thâm và sâu hút vì mất ngủ. Cũng in bóng vào tường, bóng ngả nghiêng, càng về sáng càng nghiêng ngã.

Chiếc bóng mỏng nhẹ nhất quầy quã bưng một mâm đầy thức ăn lên nhà trên. Trong một phút, tiếng cười nói, ồn ào, va chạm của răng va đập vào chén, tiếng đũa muỗng thọc sâu và nghẹn lại trong cổ họng, tiếng gầm gừ chia sẻ thịt sống, và tiếng nấc cụt thỏa mãn sau cơn no đầy của bụng vang dội xuống căn bếp tối chật.

4 cái bóng túm tụm vào nhau, run rẫy và sợ hãi. 4 cái bóng không chạm vào mớ xương thừa còn lại, mà chia nhau dĩa cơm cháy dưới đáy nồi, bát nước luộc rau xanh trong vắt, như đang uống sương buổi sớm.

Những ngày về sau nữa , vẫn diễn ra như thế, ban đêm em ngồi trên gờ cửa, đưa hết thân mình và 2 cánh tay khẳng khiu ra giữa không trung, nhẹ đến nỗi tưởng mình có thể bay lên khỏi thành phố, nhưng nặng tưởng như có thể rơi xuống, nằm vắt lên lớp mái tôn vá víu xiêu vẹo bên dưới. Dẹp lép và ngưng thở.Tưởng chừng bay lên hay rơi xuống đều có thể rời khỏi thành phố ăn thịt người!

 

Lần đầu tiên em chạy trốn khỏi thành phố ăn thịt  người, họ đã đuổi kịp em và bắt được em quay trở về. Vì em không vứt bỏ hết đồ đạc trên người, vì "em không có vật thế thân" để lại, cô gái mảnh mai nhất, xanh xao nhất thì thầm lén lút với em. 

- Sao chị không làm như vậy và bỏ chạy? - em hỏi cô gái ấy.

- Tôi không đủ sức, tôi sợ. Tôi sợ phải bắt đầu lại từ đầu, tôi sợ rơi vào một lũ ăn thịt người khác. ở đây rất nhiều kẻ ăn thịt người, chỉ khác nhau màu da.

 

Đêm đó em quỳ suốt đêm dưới chân bọn họ, những kẻ ăn thịt người da màu trắng bệch. Mỗi người chỉ quất 1 roi, vết sau hằn sâu hơn vết quất trước đó, càng về sau, càng buốt rát. Em gục đầu khi tên cha mẹ em lọt qua kẻ răng của 1 người -ăn-thịt:

- Con gái có hiếu là không để người ta ăn thịt cha mẹ của mình, hiểu không?

- Cha của cô phải biết xin lổi.

- Mẹ của cô biết điều thì phải đuổi cô đi, không bao giờ chứa chấp cô khi quay trở về. Cha mẹ cô hiểu điều đó không?

 

Khói nhang đốt nghi ngút trên đầu em cả đêm, nghi lể "trừng phạt" của bọn ăn thịt người chỉ đến bình minh mới kết thúc.

 

Sau đêm đó, em bị giữ kỹ hơn, họ đặt tên cho em là "người nổi loạn" và canh chừng em rất cẩn thận.

 

Những cô gái khác sợ hãi lánh xa em. Họ giải thích và răn đe 3 cô gái còn lại "bệnh nổi loạn như virus dễ lây lan", họ vừa xa lánh, vừa ghen ghét với em. Họ sợ em sẽ bay lên 1 ngày nào đó khi đủ nhẹ, và toàn bộ sức nặng sẽ dồn lên những người còn lại. Họ sẽ mỏng dần, nhạt màu dần, có khi họ sẽ biến mất đi mà chưa kịp gặp được bố mẹ và ngôi nhà thân yêu của họ.

Hoặc, sớm thôi họ sẽ trở thành những sinh vật ăn thịt người yếu ớt vì lai tạp!

 

Lần thứ hai em chạy trốn, em rải đám giấy tiền sau lưng mình. Nhưng giấy tiền quá nhẹ, bay phần phật vào trong gió, rồi rách nát tơi tã, lũ người đó sau khi vồ hết giấy tiền, vẫn bắt kịp em.

 

Lần này em bị trừng phạt nặng hơn. Cha của em được kêu tới, mái đầu ông bạc trắng chỉ qua một đêm, cổ ông mất đi một nấc xương, vì đã cúi gằm suốt đêm. Đổi lấy em được ngẩng cao đầu, cha em là người chịu thế chấp linh hồn cho em.

Em thì thầm với cha em:

- Cha đừng nói, cha ơi, Cha không cần phải như vậy. Con chịu được.

- Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi thay cho con gái tôi. Tôi không biết dạy con. Tôi chìu chuộng nó quá, nên nó cứng đầu. Nó còn nhỏ nông nổi và không biết chuyện.

Em bật khóc thành tiếng.

- Cha ơi!

Một người-ăn-thịt bật cười:

-Ông ấy chịu xin lỗi rồi.

- Ông ấy thật nhu nhược!- Người-ăn-thịt có vẻ mặt trắng bệch nhất cười nhạt.

Đêm đó em không thức. Nhưng linh hồn của em thức cả đêm, đứng thẳng trên gờ cửa sổ, nhìn trừng trừng vào trời đêm, và nhiều đêm sau nữa. Vẫn đứng trừng trừng như vậy.

Lần thứ ba, em chạy thoát khỏi thành phố ăn thịt người.

Em đã biết cách rồi.

Em bỏ lại tất cả.

Em rãi mọi thứ từ từ, từng chút một, dẫn dụ và kiên nhẫn.

Đầu tiên là lột đôi giày ánh sáng, còn lại gót chân trần.

Sau đó lột đến lớp da chân, gót chân tóe máu, và chai dần, những vết máu khô đó bốc mùi tanh hấp dẫn lũ ăn thịt người.

Sau đó đến da tay, và da mặt, lột tất cả, lớp da cũ rách nát, mang hình thù khuôn mặt cũ, trơ trơ, vô cảm mà cam chịu. Lũ ăn thịt người đã vồ lấy lớp da mặt này, nuột trọng nó, mất một thời gian để tiêu hóa thứ lạnh lẻo vô hồn đó, rồi chưa đủ no, lại tiếp tục đuổi theo.

Nhưng em đã đi xa rồi, sau khi trút bỏ lại phần da thịt còn sót lại. Da lưng đầy vết sẹo roi quất, da chân săn chắc nhưng mọc dày lớp lông sừng tự kỹ, làm cái vỏ vững chắc cho em rúc vào.

 

Và con tim em là thứ cuối cùng bọn họ tìm thấy. Con tim tái nhợt và không còn đập nữa. Đã ngưng đập từ lâu rồi,  có lẽ bọn họ không nhận ra điều đó, họ ngừng lại:

- Nó đã chết rồi. Không cần đuổi theo nữa. Không ai có thể sống thiếu tim được!

 

Rạng sáng, linh hồn em, trắng nhợt, và run rẩy, nhưng nhẹ nhõm bay là là trên bụi cây hương nhu tím bạc sáng lấp lánh trong đêm.

- Mẹ, con đã về. 

Cửa đã mở sẵn từ bao giờ, mẹ em ngồi đó trên bậc thềm, 2 tay dang rộng, mùi hương nhu tràn ngập không gian:

- Con còn nhớ không, hương nhu có thể chửa lành vết thương.

 

Nhưng lạ kỳ vết thương của mẹ đến giờ vẫn còn rĩ máu.

Khi em nhớ lại câu chuyện này vào mùa ngâu tháng Bảy, vết thương của mẹ vẫn còn rĩ máu.

UYÊN LÊ

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười 20205:47 CH(Xem: 14970)
Cũng gần một chục năm, khi tôi còn trụ tại trường tiểu học Washington. Văn phòng của tôi chuyên về nghiên cứu và hướng dẫn phụ huynh trong việc giáo dục nhi đồng. Có một ngày, một cô giáo( ở đây dạy mẫu giáo hay trung học cũng phải tốt nghiệp ít nhất là cử nhân và trung bình là cao học về giáo dục hay chuyên ngành về sư phạm). Cô ấy gõ cửa văn phòng của tôi và hỏi tôi có thể giúp đở cô ấy không?
27 Tháng Mười 202012:02 SA(Xem: 14976)
Nàng vốn tính mơ mộng và lại sống khép kín nên không đi đâu ra khỏi nơi chốn mẹ sinh ra mình. Hồi nhỏ nàng hay chép thơ, chép nhạc và đọc những gì mà cho là hay hay thì chép vào tập giữ làm kỷ niệm. Hồi đó nàng khoái cái câu: " Sống là để nuối tiếc dĩ vãng, chán nãn hiện tại và mơ về tương lai". Bây giờ nhờ có gu gồ, có fb luôn nhắc nhở phương cách sống đúng là "phải luôn sống trọn vẹn trong hiện tại, quên đi quá khứ và đừng lo cho tương lai" ngồi ngẫm lại nàng thấy hồi xưa sao mình khờ đến vậy ...
07 Tháng Mười 202012:40 SA(Xem: 14947)
Phủ Tây Diêm Vương đèn xanh lét. Tổng ma đầu mặt trắng như bôi vôi. Toàn thân cũng trắng xóa. Trắng từ đầu đến chân. Ngồi trầm tư trước bàn. Trên bàn trống trơn nhẵn thín, không có một thứ gì. Tổng ma đầu cứ ngồi yên như thế rất lâu. Rất lâu… Đầu lĩnh ma lướt vào nhẹ như gió sông Nại Hà. Khác với Tổng ma đầu, Đầu lĩnh mặt đen như sắt nguội. Đầy nếp nhăn nhúm dọc ngang, mắt lập lòe đỏ đọc. Khúm núm...
24 Tháng Chín 202010:46 CH(Xem: 15435)
Trong khu dinh thự nguy nga và duy nhất có cổng mang tên “Ô Y Hạng”(1) của phường Bích Câu - Thăng Long, sáng nay có một không khí náo nhiệt khác lạ, qua những dáng người vội vã, những gương mặt tò mò, những lời thì thào háo hức… Mặc dù không có đèn treo hoa kết, người ngoài cũng có thể đoán được rằng nơi đây sắp diễn ra một nghi lễ quan trọng.
23 Tháng Chín 20202:10 SA(Xem: 17763)
Bà Phước đang nằm dài trên nền xi măng, la lối om sòm “Trả tiền cho tao, tao có mấy trăm tiền già mà tụi nó cũng lấy hết của tao!” Hai anh chàng nhân viên cứu thương ngỡ ngàng không hiểu bà Phước bị làm sao. Hương mở lời: -Tôi là y tá của bà, để tôi coi có chuyện gì.
15 Tháng Chín 20201:02 SA(Xem: 19498)
Truyện của Phan Nhật Bắc là bức tranh về “giao thời” ở miền Nam sau 1975, “Tôi Đi Tìm Trầm” gần như một “tự truyện” lời lẽ bộc trực không triết lý lừa mị. Với lối viết mộc mạc nhưng gần gũi và sâu sắc của tác giả đã đưa chúng ta qua từng câu chuyện, từ mạo hiểm tìm Trầm, đổi tiền, buôn thuốc Tây, đến vượt biên tìm tự do… đọc truyện của anh, như xem lại cuốn phim mà trong đó thấp thoáng bóng dáng một phần đời của chính mình trong quá khứ.
08 Tháng Chín 20209:23 CH(Xem: 13992)
Mẹ là người Mường thuộc vùng sâu vùng xa của một huyện miền núi chủ yếu là cao nguyên. Làng quê của mẹ sát bên sông Đà, xa đường cái, xa thị trấn thị tứ, vào được tới đó phải vượt qua nhiều chặng sông hồ đường đất gian khổ - nhất là vào mùa mưa, mọi người kể thế... Vào thăm Bảo tàng tỉnh, thấy có ảnh mẹ. Hóa ra, mẹ là một trong bốn bà Mẹ Việt Nam Anh hùng của tỉnh này từng được Nhà nước phong tặng...
03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 16601)
Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội.
20 Tháng Tám 20208:01 CH(Xem: 15758)
Dì Hương là vợ thứ hai của chú Thông. Vợ đầu của chú cũng tự tử ở kè đá, lúc cô ấy hai mươi ba tuổi, ở với chú Thông được năm năm. Ba năm sau, chú Thông nhờ người mang trầu cau đến hỏi dì Hương. Năm ấy dì mới hai mươi nhăm tuổi. Nhưng nhan sắc có phần khiêm tốn. Con gái làng tôi, ngày xưa, chỉ mười ba là cưới. Nay thời mới, nếu không đi ra ngoài, thì cũng chỉ mười tám là lấy chồng hết lượt. Bọn bạn ngoài trường đại học với tôi vẫn bảo, gái làng mày rặt đĩ non! Thế mà dì tôi năm ấy vẫn ở nhà cấy mấy sào lúa với ông bà ngoại tôi, coi như đã ế. Ông ngoại tôi cố dấu tiếng thở dài, gật đầu đồng ý gả dì tôi cho chú Thông. Bà ngoại tôi than: “Nhà ấy nặng đất lắm, về đấy rồi biết sống chết ra sao” Ông gắt: “Bà này hay nhỉ, nhà người ta cũng đàng hoàng, bề thế. Con Hương nhà mình vào cửa ấy tốt chứ sao”.
15 Tháng Tám 202010:08 CH(Xem: 15853)
Trong một chuyến xe ca Tây Bắc - Hà Nội chạy từ bến T, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cạnh tôi là mấy cô giáo sinh của một trường sư phạm miền núi về xuôi nghỉ phép hè. Sở dĩ tôi biết ngay được “tung tích” của các cô là bởi vì các cô thường trao đổi chuyện trò với một người ở hàng ghế trên phía trái mà các cô gọi là “thầy Quý” – một người có những vẻ ngoài khá tiêu biểu cho hầu hết những giáo viên Tây Bắc lâu năm: điềm đạm, khắc khổ, ít nói cười và hay trầm tư. Thầy giáo Quý đi cùng cô vợ trẻ (dễ kém anh ta đến mười lăm tuổi) và một đứa con nhỏ khoảng một tuổi.