- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CẮT TIỀN DUYÊN

01 Tháng Năm 201812:49 SA(Xem: 24081)
do cat - ul 2
Đồi cát -ảnh UL


 

"Những dây leo này râm ran bò ra từ trong lồng ngực, nhột nhạt, nhức nhối, cắm chặt vòi hút vào tế bào sự sống của cô. Nơi nào nó đi qua đều để lại những khoảng trống, ở đó không còn sự sống. Chỉ có khoảng hun hút, màu đen, và cơ man nào là gió.

Giờ thì không còn cảm giác đau, dây leo đã bò lên tới mặt, lớp cơ căng nhức, tê dại. Cô không cử động được cơ mặt, không thể cười, cũng không thể khóc. 

Cô xoay người, nằm úp sấp xuống sàn nhà. Như thế này thật là dễ chịu. Đám dây leo ấy, không thể lan tràn tiếp tục, nỗi cồn cào nhức nhối bị ép mỏng ra dưới sức nặng và hơi nóng thân nhiệt.

Như thế này thật là dễ chịu. Nằm úp mặt xuống, tóc tai cũng rũ xuống. Đầu cúi thật thấp xuống. Trống rỗng, không có một từ nào tuôn ra. 

Để kể cho cô biết đây là trạng thái gì.

Và nước mắt một dòng từ từ chảy thật chậm xuống.

Mới chỉ là buổi sáng của ngày thứ nhất.

Từ khi anh ra đi!"

......................

 

Lần đầu tiên anh đến, Mẹ chỉ nhìn anh một lần, từ góc nhà rồi im lặng. Trong khi cô quấn lấy anh, mắt môi ngơ ngơ chìm đắm.

Đêm đó, nằm cạnh cô, mẹ khẽ khàng nói;

- Khí chất nồng nàn, nhưng tính cách rất lạnh. Mắt rất lạnh nhưng tia nhìn lại giấu kín. Tia nhìn giấu kín, nhưng sắc bén như dao, xuyên thấu tâm can người khác. Con mắc nợ tiền khiên với người này.

 

Cô co người lại, nhìn mẹ cảnh giác.

- Mẹ, mẹ không thích anh ấy.

- Mẹ chỉ thấy sợ. và mẹ thấy thương con -Mẹ thở dài.

 

Đêm đó, cô chỉ mơ thấy rắn, rắn bò thành búi trên đường cô đi, khi cô bước qua, rắn ngẩng đầu ngước nhìn cô bằng đôi mắt hẹp lờ đờ lạ kỳ, nửa lạnh lẻo, nữa giễu cợt. Nửa đêm tỉnh giấc, cô lạnh toát hết người, tay chân co rút. Chưa bao giờ cô thoát khỏi nỗi sợ rắn từ trong tiềm thức. Mỗi giấc mơ rắn đều làm cô bồn chồn bức rưc mấy ngày liền.

 

Rắn.

Từ đó vang lên làm cô choáng váng.

Lên năm tuổi, mẹ đưa cô lên chùa quy y. Khuôn mặt sáng bừng, thông mình, đĩnh ngộ và nụ cười rạng rỡ của cô làm sư bà rất vừa ý. Đích thân sư bà trụ trì đặt pháp danh cho cô:

- Nguyên lý. Ta muốn chân con tự tìm lấy con đường đi cho mình, mắt tự tìm thấy ánh sáng, tâm trí tự khai ngộ,  nhưng  rồi con sẽ khổ vì tình. - một vệt mây đen thoáng qua trên vầng trán phẳng lặng- Con hảy nhớ. Tránh xa rắn!

 

Tiềm thức của cô từ đó gắn liền mọi nỗi sợ hãi với rắn. Ác mộng của cô gắn liền với rắn, Một lần cô mơ thấy rắn, cô vất vả lăn lộn ú ớ không thành tiếng, mẹ lay cô dạy và hoảng hốt chỉ lên trán cô. Nơi vầng trán mịn màng và sáng bóng hằn một đường rảnh đen chạy dọc theo chân tóc mướt như  tơ. Từ đó cô phải cặp mái ngố để che đường nhăn mờ tối kỳ lạ trên trán,

 

Khi đó cô bắt đầu yêu anh.

 

Không đêm nào cô không thao thức hồi hộp đợi anh. Cô nằm xoay lưng lại phía mẹ, mở màn hình chat và đợi chờ anh. Mẹ cô nằm bên cạnh, lim dim chìm vào giấc ngủ. Thảng hoặc lại mở mắt ra nhìn cô, tia nhìn trống rỗng. Mẹ có thói quen mở mắt, lạc thần trong giấc ngủ. Nhưng cô không nhìn thấy mẹ, cô không còn biết mình đang ở đâu. Cô nhìn trân trân vào khẩu độ của webcam, đôi mắt đờ dại vì si mê, Từng chữ một, từ anh, hiện ra trên màn hình:

 

Cô run rẩy toàn thân khi anh nhẹ nhàng gõ lên bàn phím;

- Em đây rồi. Tôi nhớ em.

Chỉ cần như thế, người cô đã ướt đầm và môi hé mở khô rốc. Tim cô đập rầm rập trong lồng ngực, đùi cô tách ra vô thức dười làn áo đầm lụa và cô bắt đầu mấp máy môi, gõ như mưa trên bàn phím những lời nhớ nhung cháy khát, quyến rũ anh.

......................

 

Rằm tháng 2 là vào dịp lễ cắt tiền duyên, sau rằm tháng Giêng chỉ dành cho lễ cầu an, khắp các chùa rộn rịp chuẩn bị cho 2 đợt lễ lớn sau Tết Nguyên Tiêu.

 

Cô đồng ý theo mẹ đi lên chùa vào dịp Rằm. Hơi nóng sau mùa Xuân đã tỏa ra bức bách lắm, là đà trên mặt lớp đất đỏ bazan dẻo quánh chân người. Chùa nằm sâu trong núi, đường lên ngoằn ngèo, men theo rặng cây. Anh đậu vẫn nở luyến tiếc những chùm hoa ánh sắc hồng cuối mùa xuân, hơi gió núi lành lạnh, dễ chịu, làm tâm trạng cô có chút bình an.

 

Dạo này cô thường xuyên mất ngủ, vì anh liên tục đi xa, những chuyến đi xa mịt mù không hẹn trước, không tăm tích, không dấu vết, không một tia sáng xanh trên màn hình. Cô liên tục uống thuốc ngủ, và mơ những giấc mơ tăm tối loáng loáng hình thù loằng ngoằng lạ lùng, những hình thù biết trượt trên ngực cô, lạnh lẽo và đông cứng, nặng nề mà đặc quếnh, dính dấp như keo dán. Buổi sáng, cô mở cúc áo, kéo xuống quá eo lưng, nhìn đăm đăm vào những vệt xám xanh mờ mờ chạy quanh ngực mình, thở dài. Có lẽ cô đã chà miết mười đầu ngón tay trên bầu ngực mình cả đêm. Như đường bò trườn của lũ rắn!

 

Trong sân chùa đã ngập tràn nhang khói và những khuôn mặt thất thần lơ láo, hoặc không lại u trầm chịu đựng, giấu kín, chút le lói tia sáng thành kính như mẹ cô. Hơn chục người, nửa quỳ, nửa ngồi xếp bằng nơi chánh điện, chân cô chạm vào sàn gạch bông lạnh, mùi lạnh sạch sẽ , tinh tươm, xộc thẳng vào ruột cô, gây ra chút nhộn nhạo. Cô bình thản đảo mắt nhìn khắp các pho tượng, cô thích ngay các pho tượng không được thếp vàng, màu sắc da thịt vì thế gần như thật, hồng hào, gần gũi  và dịu dàng,  và có chút gì đó xót thương.

 

Trộn lẫn tất cả âm thanh rì rầm, khói nhang lảng đảng, tiếng áo quần nâu mộc sột soạt, có ai đó thút thít suýt xoa, vài thân hình xiêu vẹo , nghiêng ngã, thứ hỗn hợp mờ mịt quấn lấy cô, trùm lên cô như bao bọc cô trong mùi thuốc phiện. Như cảm giác lần đầu cô tập tành hút cỏ, mà cỏ Việt Nam, không phải cỏ thơm lừng của Canada.

 

Cũng cảm giác này,  khói dâng lên tới đâu, não cô ngưng lại tới đó.  Toàn thân tê liệt, bất động. Thấy mình đang rơi xuống, trạng thái rơi không ngừng vẫn tiếp tục, càng lúc càng nhanh hơn như đang tụt vào đáy một vòng xoáy trôn ốc, ngày càng cuộn vào một điểm đen tối, đầu óc, quay cuồng và thân thể bềnh bồng, những ảo giác loáng thoáng lướt quá, hỗn độn, xáo trộn, đập vào màng tang, trước khi trượt vào cái hố đen có mùi khói...

 

Nhưng khác vì cô muốn ngủ, cô không muốn khóc, và không muốn bay lên như khi hít chiếc lá đốt xém cháy đó. Cô không thấy nhộn nhạo gan ruột, cô chỉ thấy vừa u trì, nặng nề vừa trống rỗng, cảm giác  đến trước một giấc ngủ sâu.

 

Một bóng áo vàng tiến đến trước mặt cô, tiếng rầm rì ngân nga rõ dần, cô không vội mở mắt, mùi hương băng phiến trộn lẫn mùi gỗ mục xộc ra, thật dễ chịu . Một bàn tay mát dịu, dầy thịt, đặt lên đĩnh đầu cô, tiếng mẹ loáng thoáng, xót xa:

- Con ráng chịu khó một chút, Sư thầy bắt quyết, trừ tà ma.

 

Cô mỉm cười, ngạc nhiên vì cơ thể bỗng bùng lên trong nhận thức lạ lùng, làn hơi nóng chạy xuyên qua thân thể, lan từ đỉnh đầu đến tận ngóc ngách ngón chân. Ngón chân của cô, co duỗi tù túng trên nền gạch, bắt đầu cựa quậy. Một làn hơi nóng nữa, trượt từ trán, đến thẳng nhân trung và viền môi.

 

Môi cô nóng rực, cô chợt nhớ những cái hôn tham lam, đói khát của anh, như anh muốn chiếm đoạt linh hồn cô ngay từ một cái hôn. Và dưới sức mạnh của những cái hôn, môi cô hé mở, hơi thở thoát ra ngọt nẫu mùi chuối chín rục, thơm tho như những bông hoa sứ trắng xác ngoài hiên, lưỡi anh nhân nhẫn sục sạo vào sâu trong miệng cô, như muốn rút sạch mùi ngọt ngào, trong sạch tỏa ra từ vòm họng cô. Chỉ còn mùi bông sứ đặc quánh, mùi bông sứ làm cô nghẹt thở, mùi bông sứ quấn lấy lưỡi cô, tràn xuống cuống họng cô, len lỏi vào thanh quản. Cô ú ớ không thành tiếng.

 

Sư thầy cúi đầu thật thấp, mắt chăm chắm nhìn vào đường rãnh nhăn màu tối vắt ngang trán cô, mỗi lúc mỗi hằn sâu thêm trên vầng trán mịn sáng như một vệt mây bảo bịt ngang đường chân trời. Hơi thở dài như hắt ra khỏi ngực của cô chợt ngưng đọng lại, vệt tối mờ trên trán không ngừng di chuyển ngoằn ngèo trong đường đi co rút của một con rắn đang do dự.

 

Nửa bài kinh tắt lại, tiếng chuông mõ dừng đột ngột nửa chừng, chuỗi tràng hạt bằng gỗ đứt tung tóe, xỗ xuống nền nhà, nảy lăn cồng cộc trong thinh lặng của kinh ngạc. Cả khu chánh điện đông cứng hải hùng, trên nền gạch bông, đàn rắn thân xanh óng như màu cỏ dại, lấp lánh sắc vàng trên vây lưng, luồn thật nhanh , trượt trên nền gạch bóng và lạnh len lỏi về phía cửa chính. Không có một tiếng thét!

 

Nhưng cô không còn ở đó nữa! Cô đã lao như chạy,  bước chân vấp váp, lóng cóng bàn chân nọ dẫm lên bàn chân kia, một con chim sẻ vàng óng đập cánh bay hoảng loạn trước mặt. Trái tim cô cũng đập thình thịch trong lồng ngực, hoảng loạn hơn con chim bé nhỏ bay trên đầu. Chân trần dẫm lên cỏ ba lá, dẫm lên những bông hoa chuông màu vàng xanh run rẩy, mặt trời chiếu thẳng góc trên đầu, và ánh sáng nóng rảy của ban trưa thiêu đốt không khí nhẹ bỗng, đến tất thảy đều bay lên. Những chiếc lá khô bị đốt cháy cong mình rơi lã tã trên đầu cô, trên lưng cô, trên ngực cô trong lúc gió điên cuồng giật tung trận lá ra khỏi cành cây, ném vào không trung một trận mưa khô héo, và rầm rì, lúc xa lúc gần, xuyên qua trận mưa lá, xuyên trong cơn gió tháng hai lạ lùng nóng rẫy, là tiếng của anh, thầm thì, xuyến xao:

- Em, anh cần em!

 

Đến quá chiều, mọi người mới tìm ra cô. Nửa nằm, nửa ngồi, ngủ say mê mệt bên một hầm mộ đã từ lâu bỏ hoang, cỏ cao rậm rịt là nơi trú ẩn của bầy rắn lục vây vàng.

..............

 

- Mẹ à, đám đậu đỗ và hạt thóc mình đem về từ dạo rằm đến giờ chỉ lên được mỗi cây lúa, hạt đậu chắc đã chết thối trong đất rồi. Có sao không mẹ nhỉ?

- Chắc tại mẹ. Mẹ nôn nóng tưới quá nhiều nước.

- Đêm qua, con lại mơ!

- Con lại mơ thấy rắn à?

- Không, từ lâu con không mơ thấy rắn nữa. Con mơ cây đậu ấy trổ mầm từ ngực con, rễ đâm ngoằn ngèo khắp cơ thể con, giống như những ngón tay màu xanh, và từ trên trán con một chiếc lá màu xanh, xanh non lắm, từ từ nở xòe ra, phủ hết khuôn mặt.

- Ồ, hay lắm, mẹ nghĩ đó là điềm tốt con ạ. Điều gì mẹ nguyện ước đã đậu rồi.

 

Cô nằm úp sấp ngực xuống mặt gạch lạnh.

Đã từ lâu, cô có thói quen này.

Và nước mắt một dòng từ từ chảy thật chậm xuống.

Đã 100 ngày.

Từ khi anh ra đi!

 
UYÊN LÊ

Ý kiến bạn đọc
01 Tháng Năm 201810:55 SA
Khách
BÀI HAY có chất lượng bài xin được sao chép chia sẽ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Chín 201912:15 SA(Xem: 18581)
Hắn bị đụng xe vào buổi chiều và đưa vào phòng cấp cứu của một bệnh viện huyện.Hắn hôn mê từ đó cho đến sáng hôm sau mới hồi sức nhưng vẫn ở trong trạng thái mê tĩnh. Đôi mắt khẻ lay động, cơ thân muốn rướn lên nhưng có một sức mạnh vô hình trì níu lại, đôi môi khô khốc, hắn khao khát được một vài giọt nước , tôi bón cho hắn từng giọt từng giọt và tay luôn nắm bóp trên vầng trán, vùng ngực gây cho hắn cảm giác êm dịu, ru vào giấc ngủ chập chờn.
11 Tháng Chín 201910:25 CH(Xem: 17819)
Đầu tiên là triệu chứng khó thở kéo dài nhiều giờ. Đó là điều khó hiểu với một người không phải là cuờng tráng song sức khỏe có thể được gọi là sung mãn như ông. Bác sĩ riêng đã loại trừ ngay cái bệnh buộc phải lập tức i-zô-lê( biệt lập), hoành hành bởi con vi trùng mang tên một nhà bác học Đức. Nơi ông ở cũng chưa đến nỗi phải suốt ngày đeo mõm chó cả khi ra đường lẫn ở trong nhà như thành phố Bác - Ki nọ mù mịt bụi khói gần đây mà ông thường thấy trên phim, ảnh.
08 Tháng Chín 201911:54 CH(Xem: 18117)
“Ối... giời đất ôi!” Tiếng rú hoảng kinh của người đàn bà dưới khoang thuyền vọng lên, tiếng được tiếng mất trong gió lộng khi con sóng hung hãn đập mạnh vào lớp vỏ kim loại bên mạn thuyền. Chiếc du thuyền chao chọng, lắc lư như món đồ chơi trong tay đứa trẻ tinh nghịch. Nước văng tung tóe lên cả mặt sàn gỗ đầy vân. Người đàn ông một tay bám chặt lấy cột buồm, một tay rà lại những nút buộc chiếc áo phao mà gió gắn chặt vào người. “Không sao đâu,” người đàn bà dán mình vào chỗ ngồi ởđuôi con tàu, chiếc áo phao màu cam sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của một ngày vừa chớm. Chị nghểnh cổ nói vọng xuống khoang. “Du thuyền chứ có phải ghe đánh cá của ngư dân đâu.” Rồi chị lẩm bẩm,“Đến siêu bão cũng chả sao.” “Cứu mẹ con cháu với!” Tiếng gào khan của một người đàn bà văng vẳng trong tiếng hú của gió. Người đàn ông nghểnh cổ, nhìn xuyên qua màn hơi nước mờ đục. “Hình như có người kêu cứu.” Anh ta nói lớn. Trái tim quýnh quáng trong lồng ngực. Người đàn bà trong áo phao màu cam hỏi
06 Tháng Chín 20193:37 CH(Xem: 17922)
Camie là người nữ đồng nghiệp duy nhất trong số các đồng nghiệp nam làm chung một group gồm chỉ có ba người : hắn , Dick và Dan, cả ba đều là người Việt Nam. Camie là người Philippines , nước da trắng, mắt to, tóc dài, thân hình thon gọn, eo nhỏ mông to. Nhiều lần lão Dick thèm thuồng nói với hắn - Camie sống cô đơn độc thân một mình đang khao khát một tình yêu.
28 Tháng Tám 20193:20 CH(Xem: 16049)
Ở đây, tất cả nhân viên, dù là người địa phương tình nguyện đến làm việc, hay nhân viên chính thức, đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xám, áo vest xám, váy đầm hình chữ A màu xám, áo chemise lụa trắng bên trong. Trắng và xám. Đó là 2 màu chủ đạo sau buổi sáng 5.46' ngày 17 tháng 1 năm 1995.
19 Tháng Tám 20193:54 CH(Xem: 18342)
Tôi đứng một mình bên cửa sổ. Đêm lặng. Ngọn đèn hành lang rọi xuống chậu cây chi mai đang nở hoa trắng, tạo thành một quầng sáng đơn độc. Tôi vốn có thói quen đọc sách khuya. Những lúc đêm khuya thanh vắng, khi người đời đã chìm trong mộng mị, là lúc tôi thả hồn mình lang thang với những con chữ. Đọc đến một lúc nào đấy, cảm thấy đầu mình u mê, tôi hay tới bên cửa sổ, đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên. Tôi thường hay nhìn một cách vô định vào bóng cây sấu già đang chập chờn cô đơn khua lá. Như là một phép dưỡng sinh cho mắt. Từ hôm có chậu chi mai thì hồn tôi trút cả vào chậu cây nhỏ xinh đang nở hoa trắng xoá. Tôi say mê ngắm. Tôi đang mê đắm vẻ đẹp của một loài hoa đã từng được bao thi nhân từ cổ chí kim ca tụng…
16 Tháng Tám 201910:07 CH(Xem: 19689)
Gần 5 năm mới nhận được tác phẩm thứ hai của Nguyễn Trung. Truyện của ông rất đặc biệt, với lối hành văn cuốn hút, mạch truyện chuyển đổi gọn nhanh như những đoạn phim ngắn. Không khí truyện huyền ảo nhưng rất gần với xã hội chúng ta đang sống. Mời quý độc giả và văn hữu cùng vào không gian truyện “Rắn xanh chấm đỏ” của nhà văn Nguyễn Trung. Tạp Chí Hợp Lưu
14 Tháng Tám 20199:09 CH(Xem: 19821)
Mẹ tôi có tính tiết kiệm, ăn uống lúc nào cũng nhường món ngon cho chồng cho con ăn. Khi ba tôi mất, quần áo mới mẹ cứ cất tủ cho đến khi mất còn mới tinh, có cái mẹ chưa mặc. Tôi bây giờ y chang như mẹ, lâu rồi tôi cứ nghĩ rằng mình không có chồng có con nên đâu cần chưng diện làm gì. Con gái tôi thương mẹ nên nó sắm cho mẹ toàn bộ quần áo, son phấn... Tôi đơn giản không phấn son chưng diện... Nên đến hôm tôi dọn nhà tôi lôi ra đồ mới còn quá nhiều, áo quần đẹp, cả đồ lót phụ nữ còn nguyên lố lố mới kít. Tôi không thể mang hết vào SG nên tôi cho từ thiện hết toàn bộ. Tôi liên tưởng đến mẹ. Nếu tôi chết, con tôi nó sẽ chôn hết đống đồ này theo tôi như mẹ.
10 Tháng Tám 20197:07 CH(Xem: 17683)
Anh vừa ra được tập thơ. Tiền đi vay, lãi suất năm phần trăm. Trên đời này, hiện giờ không có gì rẻ hơn thơ và khốn khổ như nhà thơ phải ôm sách của mình đi bán lẻ. Khi đưa bản thảo cho nhà xuất bản, anh nghĩ, việc giải quyết "đầu ra" sẽ tính sau, trước mắt làm sao có được sách đã. Đến khi cầm tám trăm cuốn Đối thoại với dòng sông trong tay anh mới thật sự hiểu thế nào là kinh tế thị trường. Anh nhẫn nhục mang thơ đi phát hành. Bán khắp mọi nơi, bán cả ở những chỗ người ta nhiều tiền nhưng không hiểu thơ và chẳng cần thơ. Cái năm phần trăm của bảy triệu hàng tháng thúc bách anh. Tại một trường phổ thông trung học, khi anh nhờ mua giúp hai chục cuốn, ông hiệu trưởng lật xem qua rồi bảo :" Chúng tôi sẽ vận động các em mua". Ba tuần sau, anh trở lại, ông hiệu trưởng khả kính mang ra chồng sách phủ dầy bụi, nói như người có lỗi :" Ông thông cảm, học sinh bây giờ không thích thơ
09 Tháng Tám 201910:17 CH(Xem: 18783)
Nghe tiếng cót két dưới sân, tôi biết ngay thằng bạn trời đánh vừa tới. Chiếc xe đạp khô dầu, nói bao nhiêu lần là chỉ cần xịt vào đó chút dầu hoặc không có dầu thì quết lên sợi dây xích chút mỡ bò là trơn tru, mà cái thằng nhất định không nghe. Tiếng cót két cứ như tiếng nghiến răng của bà hàng xóm lúc ngủ mê, nghe đến nổi cả gai ốc.