- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHUỘT CHƠI FACEBOOK

04 Tháng Giêng 201612:26 SA(Xem: 31861)

                      

VU DAM 2016
Nhà văn Vũ Đảm - 2016



 

            Bà Thảo nhận được hóa đơn tiền điện tháng 6, mới xem qua đã xây xẩm mặt mày, không phải do áp huyết tăng đột biến như mọi khi mà là do phải trả cho nhà điện 3 triệu, gấp 15 lần so với những tháng trước. Bà đã nghe rất nhiều người than trách rằng không hiểu sao tiền điện cứ tăng vọt trong khi đó dù nhà điện không bắt thì các hộ gia đình đều tiết kiệm điện vì, chẳng cao xa vì quốc gia đâu mà vì thu nhập quá thấp, lương không đủ sống, phải đi làm thêm tối mặt tối mũi kiếm  tiền thì ai dám phung phí vào cái khoản điện. Nằm vật ra giường một lúc, bà Thảo liền đi ra nhà điện hỏi. Nghe xong lời than trách của bà Thảo, lại cầm xem xét kỹ hóa đơn tiền điện của bà, ông trạm trưởng điện nước phường giải thích:

-         Tháng 7 là tháng rất nóng, chắc bà bật điều hòa ôm chồng  24/24 giờ nên tốn thế là còn ít!

Bà Thảo khinh khỉnh:

-         Tôi góa chồng ạ!

Ông trạm trưởng bảo bà trông vẫn còn tươi trẻ thế mà đã góa chồng, không có bạn trai, không có tình nhân, sao mà phí đời thế, bao cô chồng kè kè bên cạnh mà vẫn còn ham của lạ. Bà Thảo nói mát mẻ, khéo phải tìm tình nhân làm trong ngành điện để miễn giảm tiền điện hoặc ít ra cũng không bị ăn cắp tiền điện. Ông trạm trưởng lướt qua bộ ngực của bà Thảo, thấy còn căng lắm nên ỡm ờ hay là vợ ông đã hết đát mà ông thì lại vẫn còn sung sức, bà làm tình nhân của ông thì tốt quá. Bà Thảo nói được thôi nhưng xin ông trả giúp 3 triệu tiền điện mà nhân viên của ông ăn cắp của bà tháng này. Làm gì có chuyện nhân viên điện của phường ăn cắp điện của dân, ông trạm trưởng phân minh và lại đưa ra lý do:

-         Thế thì bà bật điều hòa để  ăn, xem, ngủ, nghỉ?

-         Không, tôi có điều hòa nhưng tháng rồi tôi không dùng điều hòa. Con trai tôi đi công tác nước ngoài hai tháng rồi. Tôi đi vào Sài Gòn thăm con gái  từ ngày 1/7 đến 1/8 mới về, lẽ ra tiền điện phải thấp hơn tháng 6 tôi ở nhà chứ?

-         Thế tiền điện tháng 6 nhà bà bao nhiêu?

-         190 ngàn đồng!

     Đến nước này thì ông trạm trưởng cũng không nén nổi sự bực tức, ông  lẩm bẩm chửi nhân viên kỹ thuật và nhân viên viên đi ghi số điện ngu như chó, ăn cắp điện của nhà dân bao năm nay rồi mà không rút kinh nghiệm, mỗi hộ ăn vài trăm ngàn thì dân khó phát hiện, đằng này cậy là mùa hè nóng bức đổi thừa cho dân dùng điều hòa nhiều nên ăn cắp cả triệu bạc, dân biết dân kiện thì toi mạng. Nhà bà này bị ăn cắp gần 3 triệu là quá lộ liễu nhưng chả nhẽ thú tội nhà điện ăn cắp điện của dân? Lộ ra thì chết cả lũ. Phường ông có hơn hai ngàn hộ gia đình, đều đều mỗi tháng, trạm của ông xơi của dân 100 triệu tiền điện, 50 triệu tiền nước. Riêng tháng rồi tổng doanh thu trong sổ sách là hơn 800 triệu, để ngoài sổ sách hay nói chính xác hơn là ăn cắp của dân 400 triệu, nước ăn cắp thêm 200 triệu nữa, tổng số tiền ăn cắp là 600 triệu, chia cho cán bộ chủ chốt của phường một nửa, còn một nửa trạm điện- nước chia nhau, riêng phần ông được 150 triệu. Tiền và tiền nhiều thì ai mà chả thích nhưng tháng rồi nhân viên của ông ăn cắp nhiều quá, ông cũng sợ. Mà chính cái thằng cháu ruột của ông đầu têu thì ông còn biết phạt ai? Ông mắng nó thì nó vò đầu gãi tai phân bua, tháng rồi nó trót nướng vào cá độ bóng đá mất mất trăm triệu nên nhân tiện tháng hè, nó sai bọn thợ kỹ thuật và nhân viên ghi số điện số nước kia bổ vào đầu dân gánh chịu. Cái gì cũng vậy, tức nước dễ dẫn đến vỡ bờ, dân bị ăn cắp tiền điện quá, ắt sẽ có ngày kiện tụng, kiện ở phường thì quan phường dập cho được vì quan phường cùng dây với nhau nhưng lên quận, lên thành phố thì khó dập mà có dập được thì cũng tốn kém vô cùng. Dạo này ông nghe được nhiều tiếng xì xèo về nạn tiền điện, tiền nước tăng vọt. Chiều tối qua, ngồi nhậu với ông chủ tịch phường, ông nghe thấy ở bàn nhậu gần đó, hai người đàn ông đàm tiếu:

-         Ông có biết tôi vừa nhìn thấy cái gì là người đã lên co giật không?

-         Chắc mỗi khi ông đi công tác xa về, thấy vợ nằm tênh hênh trên giường nệm ga trắng muốt chờ sẵn chứ gì?

-         Không, hóa đơn tiền điện!

Mặt ông tái dại, may mà trời nhập nhoạng tối nên họ không phát hiện ra ông. Dẫu sao đó cũng chỉ lời chửi bằng mồm, còn bây giờ thì vừa nghe chửi bằng mồm lại vừa bị tố giác trực tiếp. Bà này tố giác được thì bà kia, ông nọ cũng tố giác được, phản ứng dây chuyền lan ra cả trong phường, thanh tra quận, thành phố vào cuộc thì có mà rũ rù, tiền thì đã ăn chơi, gái gú, đánh bạc hết, bán cả nhà đi mà trả nợ cũng không đủ. Mà tán tỉnh cái con mẹ xề này làm người tình xem ra cũng không trôi, nó già rồi, máy móc rệu rã, khởi động cả đêm chưa chắc đã rỉ ra tí nước, thôi thì vì tiền mình có thể nhắm mắt đưa chân được nhưng nó đã già lại còn làm cao, cứ như là mình đang tuổi 20 không bằng?         

-         Nếu các ông không trả lại tiền ăn cắp cho tôi, tôi sẽ kiện lên quận, lên thành phố.

     Ông Trạm trưởng giật bắn mình:

-         Ấy bà đừng làm thế.

     Bỗng có một con chuột cống to như con chó con chạy qua, bà Thảo hét lên, ôm chầm lấy ông trạm trưởng. Tận dụng cơ hội ngàn năm có một, ông ôm chặt lấy bà, bà vẫn run lên bần bật. Ông đưa tay lên xoa xoa vào ngực bà, rồi giải thích cho hành động khiếm nhã của mình, ông  làm như thế để trái tim bà đỡ sợ hãi, ở cái tuổi 60 của bà, tim mà đập nhanh quá dễ dẫn đến đột tử. Thỉnh thoảng ngón tay của ông trạm trưởng lại xuyên qua hàng cúc áo, chạm vào vú bà. Ồ con mẹ này già rồi mà vú viếc vẫn còn căng phết, chắc chồng chết sớm, ít sử dụng nên độ thanh xuân của vú kéo dài? Thấy chạm vào ngực không thấy bà Thảo phản ứng gì, ông trạm trưởng chắc mẩm phen này bà sẽ chết mê chết mệt ông nên ông liền thò tay xuống dưới quần. Khi tay ông vừa xoa xoa vào cái kia của bà thì bà giữ tay ông lại:

-         Ông làm cái trò gì thế?

-         Tôi e rằng bà sợ chuột quá sẽ đái cả ra quần nên tôi kiểm tra giúp.

-         Vớ vẩn!

     Bà hất tay của ông trạm trưởng ra, ông hơi bị hẫng, cứ tưởng tấn công được phần trên rồi thì phần dưới ắt sẽ đánh chiếm được, nếu bà cứ để im thì ông sẽ chốt của phòng làm việc lại và”làm việc” với bà ngay tại cái giường ông vẫn hay ngả lưng ngủ trưa. Nhưng bà đã hất tay ông ra, đồng nghĩa với việc phản đối. Con mẹ này sợ chuột, à phải rồi, mình thử dùng phép lấy chuột trị sợ chuột xem sao:

-         Nhà bà có máy vi tính không?

-         Có, nhưng tôi không biết dùng.

     Ông trạm trưởng chém tay vào không khí:

-         Thôi đúng rồi, trong thời gian bà đi vào Sài Gòn, con trai đi nước ngoài, nhà vắng vẻ nên chuột nhà bà nó mở mạng chơi Facebook cả ngày lẫn đêm, tán tỉnh mấy em chuột cống, chuột chù, chuột nhắt khắp thế giới nên tốn điện là phải!

-         Hả?

     Nghe nói đến chuột, bà Thảo lại nhảy dựng lên nhưng lần này thì bà không sợ đến mức lao vào ôm chầm lấy ông trạm trưởng. Ngồi thở một lúc, bà Thảo bảo chuột chỉ biết cắn dây điện chứ làm sao biết sử dụng vi tính mà chơi Facebook? Ông trạm trưởng hỏi bà Thảo có biết nước đông dân nhất thế giới hiện nay là nước nào không? Bà Thảo mỉa mai, đến đứa trẻ con cũng biết là Trung Quốc hơn một tỷ dân. Ông trạm trưởng nói bà nhầm to, nước đông dân nhất thế giới hiện nay chính là nước ảo Facebook với hơn 1,5 tỷ người. Người ta ăn Facebook, uống Faceboook, , ngồi đại tiện cũng Facebook, nghỉ ngơi cũng Facebook, ngủ cũng Facebook, tán tỉnh nhau qua Facebook; thậm chí ngay cả khi đang làm cái việc yêu nhau, người ta cũng Facebook. Người nghiện Facebook thế thì lũ chuột lại chúa là con vật hay tò mò, nó rình xem riết rồi nó cũng biết bật máy tính, biết vào Facebook để tán tỉnh các em chuột, anh chuột trên khắp hành tinh. Con chuột nhà bà thuộc loại chuột đực, nghiện Facebook còn hơn nghiệm ma túy nên nó chơi suốt ngày suốt đêm.

     Thấy bà Thảo có vẻ đã bắt đầu hiểu ra vấn đề, ông trạm trưởng sau khi ho và khạc ra một cục đườm to tưởng, liền hỏi:

-         Bà biết bọn chuột Việt Nam mê nhất cái gì ở bọn chuột Tây không?

-         Không!

-         Lông!

-         Lông?

-         Vâng, lông, mà bọn chuột Tây thì lông nhiều vô kể bà ạ!

     Từ chuột, ông trạm trưởng liên hệ đến người, ông bảo đàn ông mà chân tay nhiều lông thì thật sự là một con đực mạnh mẽ, có thể làm tình  mấy giờ liền mà không biết mệt mỏi. Còn phụ nữ mà nhiều lông mi thì có khiếu nói chuyện hay như chim họa mi đang hót; rông mày rậm thì tướng mạo, tính cách như đàn ông; lông chân, lông tay và đặc biệt là lông kia rậm thì thuộc loại dâm dê thượng hạng; còn cái kia mà không có lông thì sát chồng, sát người tình, dù có đẹp mấy cũng chớ dại mà lấy vào để rồi chết đột tử, thậm chí chết ngay trên bụng đàn bà, con gái.

     Con chuột khi nãy bỗng nhảy vọt ra, bà Thảo hét ré lên nhảy cả lên bàn làm việc. Ông trạm trưởng chỉ tay theo con chuột cống:

-         Bà thấy chưa, chuột nội địa mà lông đã nhiều thế thì  chuột ngoại cứ gọi là lông nhiều, lông rậm khủng khiếp bà ạ!

Bà Thảo hiểu rằng ông trạm trưởng thuộc loại dê cụ nên ra về với lời tuyên bố nếu không trả cho bà số tiền điện bị ăn cắp, bà sẽ kiện. Ông trạm trưởng nói sẽ cho nhân viên đến nhà bà kiểm tra lại đồng hồ điện xem thế nào. Ông điên tiết với thằng cháu quá, liền gọi di động cho nó, chửi một trận cho xả cơn giận nhưng máy nó chỉ tò te tí te ngoài vùng phủ sóng. Ông ngồi thừ ra một lúc rồi ngồi vào bàn vi tính mở Facebook xem có con mẹ bán lòng lợn tiết canh mà ông hay tán tỉnh không. Quả là con mẹ này thiêng thật, vừa bán tiết canh lòng lợn vừa Facebook trên di động:

- Chào em iu!

- Hi anh iu!

- Anh không đi làm à?

- Có, đang ở trạm.

- Em đang bán tiết canh à ?

- Không, hôm nay em nghỉ.

     Lập tức trong mắt ông, đám lông rậm rịt như lông lợn của cô bán lòng lợn tiết canh hiện lên, ông gạ gẫm:

- Hay là anh em mình đi nhà nghỉ “lòng lợn,tiết canh“ nhau đi em iu?

- Ok anh iu!  

     Ông trạm trưởng tắt máy tính, cẩn thận hơn ông rút nguồn khỏi ổ cắm, người ông giật bắn lên, mồm ông méo sệch. Thì ra con chuột ban nãy mò vào không phải là chơi Facebook mà nó ngứa răng, cắn sợi dây điện nguồn máy vi tính, ông trạm trưởng mó vào chỗ chuột cắn nên bị điện giật. Mắt ông đang hoa lên, đám lông lợn của cô bán tiết canh và lông chuột cứ thi nhau nhảy múa trước mặt ông.


VŨ ĐẢM

                                                                 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Chín 202010:46 CH(Xem: 14643)
Trong khu dinh thự nguy nga và duy nhất có cổng mang tên “Ô Y Hạng”(1) của phường Bích Câu - Thăng Long, sáng nay có một không khí náo nhiệt khác lạ, qua những dáng người vội vã, những gương mặt tò mò, những lời thì thào háo hức… Mặc dù không có đèn treo hoa kết, người ngoài cũng có thể đoán được rằng nơi đây sắp diễn ra một nghi lễ quan trọng.
23 Tháng Chín 20202:10 SA(Xem: 16896)
Bà Phước đang nằm dài trên nền xi măng, la lối om sòm “Trả tiền cho tao, tao có mấy trăm tiền già mà tụi nó cũng lấy hết của tao!” Hai anh chàng nhân viên cứu thương ngỡ ngàng không hiểu bà Phước bị làm sao. Hương mở lời: -Tôi là y tá của bà, để tôi coi có chuyện gì.
15 Tháng Chín 20201:02 SA(Xem: 18763)
Truyện của Phan Nhật Bắc là bức tranh về “giao thời” ở miền Nam sau 1975, “Tôi Đi Tìm Trầm” gần như một “tự truyện” lời lẽ bộc trực không triết lý lừa mị. Với lối viết mộc mạc nhưng gần gũi và sâu sắc của tác giả đã đưa chúng ta qua từng câu chuyện, từ mạo hiểm tìm Trầm, đổi tiền, buôn thuốc Tây, đến vượt biên tìm tự do… đọc truyện của anh, như xem lại cuốn phim mà trong đó thấp thoáng bóng dáng một phần đời của chính mình trong quá khứ.
08 Tháng Chín 20209:23 CH(Xem: 13271)
Mẹ là người Mường thuộc vùng sâu vùng xa của một huyện miền núi chủ yếu là cao nguyên. Làng quê của mẹ sát bên sông Đà, xa đường cái, xa thị trấn thị tứ, vào được tới đó phải vượt qua nhiều chặng sông hồ đường đất gian khổ - nhất là vào mùa mưa, mọi người kể thế... Vào thăm Bảo tàng tỉnh, thấy có ảnh mẹ. Hóa ra, mẹ là một trong bốn bà Mẹ Việt Nam Anh hùng của tỉnh này từng được Nhà nước phong tặng...
03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 15842)
Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội.
20 Tháng Tám 20208:01 CH(Xem: 14927)
Dì Hương là vợ thứ hai của chú Thông. Vợ đầu của chú cũng tự tử ở kè đá, lúc cô ấy hai mươi ba tuổi, ở với chú Thông được năm năm. Ba năm sau, chú Thông nhờ người mang trầu cau đến hỏi dì Hương. Năm ấy dì mới hai mươi nhăm tuổi. Nhưng nhan sắc có phần khiêm tốn. Con gái làng tôi, ngày xưa, chỉ mười ba là cưới. Nay thời mới, nếu không đi ra ngoài, thì cũng chỉ mười tám là lấy chồng hết lượt. Bọn bạn ngoài trường đại học với tôi vẫn bảo, gái làng mày rặt đĩ non! Thế mà dì tôi năm ấy vẫn ở nhà cấy mấy sào lúa với ông bà ngoại tôi, coi như đã ế. Ông ngoại tôi cố dấu tiếng thở dài, gật đầu đồng ý gả dì tôi cho chú Thông. Bà ngoại tôi than: “Nhà ấy nặng đất lắm, về đấy rồi biết sống chết ra sao” Ông gắt: “Bà này hay nhỉ, nhà người ta cũng đàng hoàng, bề thế. Con Hương nhà mình vào cửa ấy tốt chứ sao”.
15 Tháng Tám 202010:08 CH(Xem: 15102)
Trong một chuyến xe ca Tây Bắc - Hà Nội chạy từ bến T, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cạnh tôi là mấy cô giáo sinh của một trường sư phạm miền núi về xuôi nghỉ phép hè. Sở dĩ tôi biết ngay được “tung tích” của các cô là bởi vì các cô thường trao đổi chuyện trò với một người ở hàng ghế trên phía trái mà các cô gọi là “thầy Quý” – một người có những vẻ ngoài khá tiêu biểu cho hầu hết những giáo viên Tây Bắc lâu năm: điềm đạm, khắc khổ, ít nói cười và hay trầm tư. Thầy giáo Quý đi cùng cô vợ trẻ (dễ kém anh ta đến mười lăm tuổi) và một đứa con nhỏ khoảng một tuổi.
13 Tháng Tám 20204:54 CH(Xem: 16708)
Còn hơn một tuần nữa là bắt đầu công việc mới ở một bệnh viện khác, Na tự thưởng cho mình một chuyến du lịch ở Hawaii. Lúc mua vé không để ý, Na phải ngồi cạnh lối thoát hiểm nên không có cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh. Cạnh Na là một chàng người Mỹ tuổi khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ tầm thước, mắt nâu hạt dẻ trông rất hiền, đang lặng lẽ coi phim tài liệu về thiên nhiên bằng iPad. Na cảm thấy buồn chán nên đợi lúc người ta phát đồ ăn, Na đánh bạo hỏi “mắt nâu” làm sao mà có phim coi, anh ấy bảo phải tải app của hãng hàng không về thì mới coi được phim của họ mà không cần wifi. Giờ phi cơ đang bay nên phải chờ khi có internet kết nối thì mới tải được. Thôi vậy, Na đành đọc báo và ngủ suốt chuyến bay.
17 Tháng Năm 20206:43 CH(Xem: 16679)
Quang “bản phủ”, vốn là chánh án ở Toà án nhân dân huyện. Nhưng hình dáng bên ngoài, giống y như nhân vật Bao Thanh Thiên bên tàu trong bộ phim truyền hình nhiều tập chiếu trên đài. Tối hôm trước xem phim, sáng hôm sau đến toà, từ bị can, đương sự đến nhân viên, thư ký toà…giật mình thon thót, nhìn lên ghế chánh án, cứ như thấy ông Bao Chửng ngồi trên thật. Cũng tai to mặt lớn đen sì.
23 Tháng Tư 20207:45 CH(Xem: 15562)
Cách đây ba tuần, khi con vi khuẩn độc ác xâm nhập, tấn công ồ ạt vào lãnh thổ Hoa kỳ, lúc ấy mọi người đã bắt đầu thức tỉnh lo sợ trước một cuộc chiến vô cùng gian nan, một mất một còn với kẻ thù vô hình có sức mạnh tấn công tiêu diệt hàng loạt sinh mạng con người mà loài người vẫn chưa có vũ khí chống lại chúng. Chúng không biết phân biệt già, trẻ, lớn bé hay người ấy là ai, nếu không may đến gần chúng, đụng phải chúng, coi như chúng đã chiếm đoạt cái số phận của người ấy, quyết định sống hay chết là do sự chống trả của một có thể cố gắng đánh bại chúng.