- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Phong

17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 43905)

w-hopluu98-f2-t276pdf_0_123x300_1LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu, Chu Thái Yến tên thật Bùi Kim Yến, hiện là sinh viên khoa Sáng tác - lý luận- phê bình văn học trường Đại học văn hóa Hà Nội.

 

Phong thường bảo: "Đời tàn nhẫn lắm. Nhất là đối với đàn bà". Tôi cười: "Em là con gái". Phong lại bảo: "Nhưng em có bản năng đàn bà. Mọi người con gái đều có bản năng đàn bà". Tôi chẳng nói nữa. Tôi biết Phong bị ám ảnh bởi mẹ, bởi người đàn bà tự thiêu điên loạn. Đời tàn nhẫn ư? Với đàn bà ư? Tôi chẳng nghĩ nhiều. Tôi sợ. Phong cũng bảo: "Anh có máu người điên!". Tôi nói: "Anh có máu người điên nhưng anh không điên. Anh tỉnh táo, anh cũng có máu người tỉnh trong người". Phong gạt đi: "Anh không cần tỉnh". Tôi sợ Phong. Tôi vẫn thường sợ Phong, nhưng tôi yêu Phong. Phong xót xa cho số phận của mẹ, và Phong xót xa cho số phận mọi người đàn bà. Phong yêu tôi, trong tình yêu ấy có cả sự chuộc tội. Tôi buồn, chẳng vì Phong. Tôi khóc, chẳng vì Phong. Phong biết nhưng Phong vẫn cứ cuống lên, vẫn làm như Phong là nguyên nhân của tất cả. Tôi buồn hơn, tôi muốn khóc hơn. Song tôi cười. Phong thở phào. Tôi thương Phong và tôi thương mình. Tôi đang yêu một người có máu điên, nhưng người ấy tỉnh táo, người ấy cũng có máu người tỉnh trong người.

 

Tuần bốn chín mẹ, Phong đưa tôi về. Ngồi sau xe, vòng tay qua eo, áp mặt vào lưng Phong. Eo Phong vẫn rộng, lưng Phong vẫn rộng nhưng hôm ấy tôi thấy nó mênh mông và trơn trượt. Tôi nghĩ rằng Phong là tảng băng lớn, tôi bé nhỏ bấu víu lấy cái hơi bốc ra từ tảng băng ấy. Tôi lạnh. Tôi nhìn Phong, từ đằng sau, gáy Phong, mái tóc đen của Phong. Tôi muốn ôm ghì, muốn thì thầm vào tai Phong: "Anh ơi! đường nhiều gió quá!"

Trên bàn thờ, sau làn khói mẹ Phong nhìn xuống cười hiền từ. Phong nhìn bức ảnh thờ mắt vằn lên hoang dại. Bố Phong ngồi trên ghế đốt thuốc hướng ra ngoài. Một lúc ông hỏi: "Bao giờ con về nhà?" Phong nói: "Sống ở ngoài cũng không đến nỗi, cũng tiện giải quyết công việc. Một thời gian nữa con sẽ nghĩ thử". "Thử à?"- Bố Phong cười méo mó, ông đẩy tách trà về phía tôi: " Uống nước đi con. Chuyện hai đứa bố tính để qua giỗ đầu thôi. Ba năm thì lâu quá". Phong lại bảo: " Tụi con còn xem đã". "Còn con?"- bố Phong hỏi tôi. Tôi không biết nói gì. Quay sang Phong mặt Phong đanh lại, Phong đang dán mắt vào con thiêu thân bay gần ngọn nến thờ, tiếng đập cánh vào gió khe khẽ. Phong bảo: "Mẹ đấy!" rồi lại nhìn lên bàn thờ, không chớp mắt. Con thiêu thân bốc cháy. Tôi sợ hãi ghì chặt tay Phong. Phong ngồi im như tượng, lại bảo: "Mẹ đấy!" nước mắt chảy xuống hai hóp má. Phong làm tôi sợ. Bố Phong mặt mất sắc, mắt đờ dại, những nếp nhăn trên mặt ông như cuộn lên.Trông ông giống một thây ma trong một bộ phim kinh dị nào đó. Bất chợt Phong kéo tôi đứng dậy, tôi nhìn lên bàn thờ, chẳng còn gì. Con thiêu thân chỉ còn là một tàn đen cạnh chân nến, giáp bức ảnh mẹ Phong. Phong kéo tôi ra khỏi nhà. Trước khi lên xe, tôi ngoái lại nhìn, trong ảnh người đàn bà nhìn theo chúng tôi, mỉm cười, đó là nụ cười của người điên- trống rỗng.

"Anh biết đó là mẹ!" Phong khẳng định với tôi nhiều lần suốt đường về. Lưng Phong rộng hơn, tôi thấy mình nhỏ bé hơn, lạnh hơn. Tôi không muốn thì thầm vào tai Phong nữa. Tôi nhìn mãi lên trời, trời đêm nay nhiều mây. Gió rất lớn. Tôi nghĩ là khuya sẽ có bão.

 

Mưa lớn, tầm tã. Tôi ngồi gọt táo, Phong ngồi đốt thuốc nhìn ra ngoài. Trời mưa làm người ta hay nghĩ. Mưa lớn hay nhỏ cũng tạo tâm trạng khác nhau. Tôi không ý thức nhiều về những cơn mưa. Chỉ hôm nay tôi mới nhìn thẳng vào hàng nghìn hàng vạn giọt nước đang rơi chẳng biết từ chỗ nào trên cái bầu trời đen kịt kia. Sách bảo: " Mưa từ những đám mây," tôi chẳng muốn tin như thế. Phong cũng chẳng tin, Phong bảo: "Bố láo, viết vớ vẩn". Phong cho rằng đó là nước mắt đàn bà, nước mắt Êva, Âu cơ. Rồi Phong cười: "Anh có máu người điên trong người". Tôi không nói gì. Mặc kệ những cơn mưa bắt đầu từ đâu. Chỉ biết đây là một trận mưa lớn, còn lâu mới tạnh.

 

Bố Phong chết, nhồi máu cơ tim. Phong chống gậy bên quan tài bố mắt ngước lên bàn thờ nhìn ảnh mẹ: "Mẹ đã vui lòng chưa? Người đàn ông tỉnh táo của chúng ta đến với mẹ rồi đấy. Hãy giữ ông ta cho chắc. Con sẽ chẳng đốt hình nhân nào cho ông ta đâu. Ông ta sẽ không bắt bồ mà bỏ mẹ được nữa. Mẹ yên tâm!" Rồi quay xuống chiếc quan tài: "Người đàn ông tỉnh táo, một nửa của con là bố cho. Con rất day dứt khi mang một nửa đó, nhưng con sẽ tha thứ cho bố- người đàn ông tỉnh táo ạ. Con sẽ đốt cho bố một chiếc ti vi, hãy xem thời sự thoả thích và ở nhà với mẹ con, với người đàn bà bị bố làm cho hoá điên. Hãy chịu trách nhiệm, chúng ta là những người đàn ông." Tôi sợ Phong. Nhưng mà tôi yêu Phong, tôi vẫn đứng cạnh Phong, vẫn nghe người đàn ông tôi yêu lẩm bẩm với bức ảnh và chiếc quan tài. Khuôn mặt anh ám màu tang tóc. Tôi ngước ra ngoài trời, sao mà nắng thế. Những trận bão qua đi, trời lại xanh thăm thẳm. Tôi bỗng thấy mình đang bị hút vào cái màu xanh ấy, cả Phong của tôi nữa. Tự hỏi: Có hay không màu xanh tuyệt vọng thế? Vốn dĩ hay tại mắt người là chiếc thước quá dài?

 

Phong bảo: "Nếu mà chết anh chỉ mong đem em đi cùng." Tôi buột miệng bảo Phong điên. Phong cười: "Người ta vẫn thường điên lên vì yêu đấy thôi. Ai trách được nào. Nhưng mà cũng đúng, anh có máu người điên trong người". Tôi thấy gió thổi quanh chỗ chúng tôi ngồi. Tôi nép vào Phong: "Vậy em sẽ chết cùng anh". Phong lắc đầu: "Ham muốn vẫn cứ là ham muốn. Nếu cho chọn, anh chọn em sống". " Em biết"- tôi rúc sâu hơn vào ngực Phong. Nếu Phong chết tôi sẽ chết cùng Phong, không cần suy nghĩ. Cái chết đôi khi là sự giải thoát. Tôi bỗng giật mình: Mà giải thoát cái gì cơ chứ, tôi khát khao giải thoát ư? Chết đã vậy! sống thì sao. Tôi yêu Phong. Tôi sẽ sống cùng Phong ư? Cùng người đàn ông luôn ám ảnh bởi dòng máu điên cuộn chảy trong người ư?

 

Tôi vẫn luôn nhìn ngắm những cái mạng nhện. Dù khi nhìn tôi luôn thấy buốt đau, cái đau như vệt ánh sáng xẻ một đường dài vào cái khoảng đen mịt mùng trong tôi. Tôi sững sờ với cái đau thâm sâu. mắt bập bùng hình ảnh Phong đứng giữa bức ảnh thờ mẹ và quan tài bố, mặt vô hồn. Hệt như bị mắc vào một cái mạng nhện vô hình khổng lồ nào đó, và nó đang rút dần rút mòn sinh lực trong người anh. Không biết bao lần tôi cố sức kéo Phong ra khỏi đó nhưng Phong lẳng lặng lắc đầu, Phong bỏ mặc. Phong cam chịu. Tôi căm ghét sự cam chịu ấy của Phong. Phong bảo đó là số phận. Số phận là cái quái gì chứ. Nó chỉ có hai chữ và sáu từ mà đòi định đoạt một kiếp người ư? Mà kiếp người là cái gì cơ chứ? Tôi gào khóc, lao như điên khắp các hang tối mịt mùng. Rồi cuối cùng rũ xuống,chẳng nước mắt, trọng lượng, chỉ biết rằng mình đang trôi dập dềnh giữa thinh không.

 

Tôi mơ.

Phong cười: "Sao đứng đấy? lại đây ngắm sao với anh". Sao ư? Trời nắng thế này cơ mà. Tôi đưa mắt lên, bầu trời đen cao vút lấp lánh sao. Quanh tôi sụp tối. Có Phong, chỉ có Phong là phát sáng, anh nhìn tôi vẫy tay: "Ô hay! Sao còn đứng xa anh thế. Lại đây nào". Tôi đến bên ngồi xuống cạnh Phong. Thấy mặt Phong vừa gần vừa xa, vừa thân yêu vừa ám ảnh. Tôi giơ tay muốn chạm thử vào Phong. Sao Phong giống một cái bóng đến thế. Càng nhìn Phong càng trong suốt. Mắt Phong, trống rỗng. Tôi sợ hãi ôm Phong. Nhưng Phong đứng dậy. Phong đi. Phong sáng qua, sáng đến chói mắt. Tôi nhíu mắt, thoắt cái Phong đã xa tít. Tôi vội vã chạy theo, nhưng Phong vẫn xa. Bỗng có hai bóng người đứng cạnh Phong. Tôi khựng lại, đó là bố mẹ Phong. Phong đến với họ. Ba người họ đi. Ba người họ đều phát sáng. Tôi nhận ra tôi bé nhỏ giữa không gian tối đen không cùng tận. Ba người họ đi, xa dần, tôi chỉ còn thấy một vòm sáng. Tôi thấy tôi đơn độc. Quanh tôi tối đen. Tôi hoảng sợ, không kêu được. Tôi tỉnh giấc.

Giấc mơ trở thành chiếc bóng dính cứng vào gót tôi. Màu đen trải dài trên đất. Tôi đến gặp Phong, khuôn mặt, cái nhìn thảng thốt của Phong hướng vào tôi. Tôi nhận ra Phong của tôi bất hạnh biết nhường nào. Phong bảo: "Em ác lắm. Nhưng anh tha thứ."- thế là tôi khóc. Lúc ấy, có lẽ tôi đã khóc hết nước mắt của một đời yêu thương. Tôi đã bỏ đi, không quay lại nhưng tôi biết Phong không nhìn theo tôi, Phong nhìn lên bầu trời. Ở đó có những vì sao, những làn gió, và một tấm màn đen khổng lồ bao phủ. Phong vẫn bảo, Phong thích những thứ đó mà...

Chu Thái Yến
Tháng 8/2007

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười 20205:47 CH(Xem: 14859)
Cũng gần một chục năm, khi tôi còn trụ tại trường tiểu học Washington. Văn phòng của tôi chuyên về nghiên cứu và hướng dẫn phụ huynh trong việc giáo dục nhi đồng. Có một ngày, một cô giáo( ở đây dạy mẫu giáo hay trung học cũng phải tốt nghiệp ít nhất là cử nhân và trung bình là cao học về giáo dục hay chuyên ngành về sư phạm). Cô ấy gõ cửa văn phòng của tôi và hỏi tôi có thể giúp đở cô ấy không?
27 Tháng Mười 202012:02 SA(Xem: 14873)
Nàng vốn tính mơ mộng và lại sống khép kín nên không đi đâu ra khỏi nơi chốn mẹ sinh ra mình. Hồi nhỏ nàng hay chép thơ, chép nhạc và đọc những gì mà cho là hay hay thì chép vào tập giữ làm kỷ niệm. Hồi đó nàng khoái cái câu: " Sống là để nuối tiếc dĩ vãng, chán nãn hiện tại và mơ về tương lai". Bây giờ nhờ có gu gồ, có fb luôn nhắc nhở phương cách sống đúng là "phải luôn sống trọn vẹn trong hiện tại, quên đi quá khứ và đừng lo cho tương lai" ngồi ngẫm lại nàng thấy hồi xưa sao mình khờ đến vậy ...
07 Tháng Mười 202012:40 SA(Xem: 14809)
Phủ Tây Diêm Vương đèn xanh lét. Tổng ma đầu mặt trắng như bôi vôi. Toàn thân cũng trắng xóa. Trắng từ đầu đến chân. Ngồi trầm tư trước bàn. Trên bàn trống trơn nhẵn thín, không có một thứ gì. Tổng ma đầu cứ ngồi yên như thế rất lâu. Rất lâu… Đầu lĩnh ma lướt vào nhẹ như gió sông Nại Hà. Khác với Tổng ma đầu, Đầu lĩnh mặt đen như sắt nguội. Đầy nếp nhăn nhúm dọc ngang, mắt lập lòe đỏ đọc. Khúm núm...
24 Tháng Chín 202010:46 CH(Xem: 15310)
Trong khu dinh thự nguy nga và duy nhất có cổng mang tên “Ô Y Hạng”(1) của phường Bích Câu - Thăng Long, sáng nay có một không khí náo nhiệt khác lạ, qua những dáng người vội vã, những gương mặt tò mò, những lời thì thào háo hức… Mặc dù không có đèn treo hoa kết, người ngoài cũng có thể đoán được rằng nơi đây sắp diễn ra một nghi lễ quan trọng.
23 Tháng Chín 20202:10 SA(Xem: 17649)
Bà Phước đang nằm dài trên nền xi măng, la lối om sòm “Trả tiền cho tao, tao có mấy trăm tiền già mà tụi nó cũng lấy hết của tao!” Hai anh chàng nhân viên cứu thương ngỡ ngàng không hiểu bà Phước bị làm sao. Hương mở lời: -Tôi là y tá của bà, để tôi coi có chuyện gì.
15 Tháng Chín 20201:02 SA(Xem: 19423)
Truyện của Phan Nhật Bắc là bức tranh về “giao thời” ở miền Nam sau 1975, “Tôi Đi Tìm Trầm” gần như một “tự truyện” lời lẽ bộc trực không triết lý lừa mị. Với lối viết mộc mạc nhưng gần gũi và sâu sắc của tác giả đã đưa chúng ta qua từng câu chuyện, từ mạo hiểm tìm Trầm, đổi tiền, buôn thuốc Tây, đến vượt biên tìm tự do… đọc truyện của anh, như xem lại cuốn phim mà trong đó thấp thoáng bóng dáng một phần đời của chính mình trong quá khứ.
08 Tháng Chín 20209:23 CH(Xem: 13912)
Mẹ là người Mường thuộc vùng sâu vùng xa của một huyện miền núi chủ yếu là cao nguyên. Làng quê của mẹ sát bên sông Đà, xa đường cái, xa thị trấn thị tứ, vào được tới đó phải vượt qua nhiều chặng sông hồ đường đất gian khổ - nhất là vào mùa mưa, mọi người kể thế... Vào thăm Bảo tàng tỉnh, thấy có ảnh mẹ. Hóa ra, mẹ là một trong bốn bà Mẹ Việt Nam Anh hùng của tỉnh này từng được Nhà nước phong tặng...
03 Tháng Chín 20202:59 CH(Xem: 16518)
Ngày quen nhau, Nó và Muội cùng 19 tuổi. Nó là con trai cả trong một gia đình giàu có người Tàu Việt, ở nhà gọi nó là A Chảy. Còn tên Muội do từ nickname “Tiểu Muội” cả nhóm đặt cho vì Muội nhỏ tuổi nhất nhóm. Nhưng Nó toàn gọi Muội là A Muối, “em gái nhỏ” theo tiếng Hoa! Nó học trường Hoạ, Muội học trường Nhạc. Con gái trường Nhạc thường có nhiều anh đứng chờ trước cổng chờ sáng trưa chiều tối vì giờ học mỗi người mỗi khác nhau. Riêng Muội chả có anh nào vì Muội thuộc dạng “know-it-all girl”, hay sửa lưng bất kỳ ai nói gì không chính xác. Mà con trai thì thường thích các em hiền ngoan khờ dại! Muội chưa bao giờ tới trường Hoạ, nhưng Nó lại hay tới trường Nhạc chờ Muội.
20 Tháng Tám 20208:01 CH(Xem: 15631)
Dì Hương là vợ thứ hai của chú Thông. Vợ đầu của chú cũng tự tử ở kè đá, lúc cô ấy hai mươi ba tuổi, ở với chú Thông được năm năm. Ba năm sau, chú Thông nhờ người mang trầu cau đến hỏi dì Hương. Năm ấy dì mới hai mươi nhăm tuổi. Nhưng nhan sắc có phần khiêm tốn. Con gái làng tôi, ngày xưa, chỉ mười ba là cưới. Nay thời mới, nếu không đi ra ngoài, thì cũng chỉ mười tám là lấy chồng hết lượt. Bọn bạn ngoài trường đại học với tôi vẫn bảo, gái làng mày rặt đĩ non! Thế mà dì tôi năm ấy vẫn ở nhà cấy mấy sào lúa với ông bà ngoại tôi, coi như đã ế. Ông ngoại tôi cố dấu tiếng thở dài, gật đầu đồng ý gả dì tôi cho chú Thông. Bà ngoại tôi than: “Nhà ấy nặng đất lắm, về đấy rồi biết sống chết ra sao” Ông gắt: “Bà này hay nhỉ, nhà người ta cũng đàng hoàng, bề thế. Con Hương nhà mình vào cửa ấy tốt chứ sao”.
15 Tháng Tám 202010:08 CH(Xem: 15756)
Trong một chuyến xe ca Tây Bắc - Hà Nội chạy từ bến T, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cạnh tôi là mấy cô giáo sinh của một trường sư phạm miền núi về xuôi nghỉ phép hè. Sở dĩ tôi biết ngay được “tung tích” của các cô là bởi vì các cô thường trao đổi chuyện trò với một người ở hàng ghế trên phía trái mà các cô gọi là “thầy Quý” – một người có những vẻ ngoài khá tiêu biểu cho hầu hết những giáo viên Tây Bắc lâu năm: điềm đạm, khắc khổ, ít nói cười và hay trầm tư. Thầy giáo Quý đi cùng cô vợ trẻ (dễ kém anh ta đến mười lăm tuổi) và một đứa con nhỏ khoảng một tuổi.