Trần Quang Phong
ĐÊM GIÓ HÚ
Ta gối đầu lên đêm gió hú
Nôn nao tiếng chó sủa hồn ma
Có phải người từ tiền kiếp lại
Đầu non nhợt nhạt ánh trăng tà
Những ngọn đồi hoang trơ mắt trắng
Những con suối cạn khát lòng đen
Những ngọn lúa xác xơ châu chấu
Những cánh đồng uất ức dế ran
Ta gối đầu lên đêm gió hú
Cội nguồn mở cửa ngón tay trăng
Những câu kinh ròng ròng máu đổ
Tiếng chuông ngân xương trắng tủi hờn
Đàn bò mộng du đồi cát trắng
Gió xương rồng đỏ thổi miên man
Ai gánh ban mai về bến vắng
Những con thuyền ngái ngủ bão dông
Ta gối đầu lên đêm gió hú
Nghe bầu sữa mẹ khát môi con
LÀNG CHÀI
Đỉnh trắng xương rồng
Triền cát liễu dương
Hàng dừa trái ngọt
Bãi cát phau phau
Những con thuyền níu vào nhau ngái ngủ
Những con còng gió ngẩn ngơ
Cồn cát hoang sơ
Làng chài
Cụ ông lưng trần đen bóng mồ hôi đầm đìa
cặm cụi vá mảnh thời gian
Cụ bà đầu quấn khăn rằn bỏm bẽm miếng trầu
dưới nắng hanh vàng hong sinh linh biển cả
Người thiếu phụ tóc xõa rối bời long lanh con mắt
đắm đuối chân mây
Những người đàn ông bủa lưới vây bắt sao mai
Những đứa trẻ làng chài
Lưng bò miên man nghêu ngao cát trắng
Rủ rê lũ dã tràng rượt đuổi sao hôm
Giong con thuyền rong chơi hừng đông sóng biếc
Gửi quê nhà vào cánh vạc hoàng hôn
Đêm lập lòe ngọn đèn dầu chữ nghĩa
Nghe sao khuya kinh kệ giữa vô cùng
Làng chài giấu khuôn mặt vào cát trắng
Gió thổi vô biên
Biển xanh vô lượng
…
TRẦN QUANG PHONG
- Từ khóa :
- TRẦN QUANG PHONG