- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Hoàng Thị Bích Hà

23 Tháng Mười Một 20249:28 CH(Xem: 3081)

HOANG THI BICH HA 2
Áo Tím - Hoàng Thị Bích Hà



Hoàng Thị Bích Hà

TRƯỜNG XƯA

 

Nhớ thời tóc rẽ đường ngôi thẳng

Sách vở tươi hồng cạnh bút nghiên

Nụ cười ai bỏ quên trên cỏ

Bên lối đi về mỗi sớm trưa

 

Nhớ những ngày trời lất phất mưa

Sương treo trên cánh phượng sân trường

Bạn bè lưu luyến bàn tay vẫy

Một ngày hạ cuối... phút chia ly

 

Thời gian không hứa hẹn điều chi

Cánh cổng trường xưa khép lại rồi

Năm tháng lùi quên vào dĩ vãng

Bạn bè muôn hướng biệt tin nhau

 

Mười năm hay lại mười năm nữa

Có hẹn… khung trời kỷ niệm xưa

Thầy cô tóc trắng không chờ nữa

Trò cũng tóc sương-gió…dạn dày

 

Chút vốn thơ ngây giờ đã cạn

Xuân xanh trang trải phía dốc đời

Trường xưa nơi chốn tìm con chữ

Xin hỏi còn không những mến thương?

 

Saigon, ngày 22/7/2024

Hoàng Thị Bích Hà

**

BẾN NHỚ

Anh nhắc tên Bến Nhớ để mà chi?

Trong khắc khoải ngút ngàn ngày li biệt

Thuyền xa khơi mang theo nhiều thê thiết

Đợi bao mùa…rồi cũng mãi xa xăm

 

Nỗi lòng nào thì cũng lắm chơi vơi

Dốc Bến Nhớ giữ giùm bao kỷ niệm

Những mưa nắng giận hờn cùng ai nữa

Ai dỗ dành cho Bến Nhớ đừng Quên

 

Em bắt đền Bến Nhớ của tình duyên

Cái nắm tay để tim thành bão tố

Tiếng gió reo ngỡ người về bến cũ

Xa thật rồi, tri kỷ của ngày xưa

 

Tình một thuở nhẹ nhàng vừa nhen nhúm

Vương vào tim giăng mắc những sợi tơ

Rất mỏng manh mà ken dày đến nỗi

Cả một đời cố gỡ mãi không xong!

 

Hoàng Thị Bích Hà

 

** 

HẸN GẶP NGƯỜI TRONG TIỂU THUYẾT MÙA ĐÔNG

 

Đông lại về ão não những cơn mưa

Khóc tỷ tê bên nhành hoa thạch thảo

Còn đâu nữa nắng thu vàng rất ngọt

Màu mật ong -màu kỷ niệm mùa thương

 

Ta với người- chuyện tiểu thuyết dài chương

Ta đã viết-viết hoài… chưa ngưng nghỉ

Năm tháng ấy vẫn còn vương hoài niệm

Rắc tơ lòng lên câu chữ thành thơ

 

Ta với người gom kỷ niệm trời mơ

Ướp hương bưởi, hương cau, cả mùa thu thạch thảo

Màu áo tím ngày xưa- thời hoa mộng

Xin trả cho người… một thuở còn nhau

 

Viết đôi dòng cất giữ lại mai sau

Tháng năm trôi, rãi ký ức lên từng trang giấy mỏng

Thu đi rồi, tôi giữ Mùa Đông lại

Xin hẹn gặp người trong Tiểu Thuyết Mùa Đông.

 

Ngày 06/11/2023
Hoàng Thị Bích Hà

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Giêng 202511:36 SA(Xem: 1379)
Tháng 5 năm 1990, chúng tôi sang Quận Cam, nhà văn Mai Thảo dẫn đến thăm và giới thiệu với một họa sĩ, mà chúng tôi chưa quen: Khánh Trường. Mai Thảo cho biết Khánh Trường dự định ra một tập san văn học, đăng những tác phẩm ở trong và ngoài nước, và cần được giúp đỡ. Đó chính là Mai Thảo: ông ghét cộng sản, vì cái chết của Vũ Hoàng Chương và bản thân ông bị truy lùng trong gần hai năm, trước khi vượt biển, thoát. Ông không đọc tác phẩm trong nước, nhưng «đứa nào» làm chuyện hòa giải, giao lưu, ông ủng hộ; «đứa nào» bị đánh, ông tận tình bênh vực và giúp đỡ. Ở Mai Thảo là hai chữ Tự do đúng nghiã mà nhiều người Việt không hiểu, dù họ sang Mỹ để tìm «tự do». Bên cạnh Mai Thảo, Nhật Tiến cũng công khai ủng hộ Khánh Trường. Lập trường giao lưu của Nhật Tiến ai cũng rõ. Đó là hai nhà văn đàn anh, đứng đằng sau Hợp Lưu, trụ đỡ Khánh Trường trong những ngày sóng gió. Phía chống Hợp Lưu, cũng không thiếu những cây đa cây đề. Mai Thảo sang Paris cùng với Khánh Trường, để ra mắt Hợp Lưu số 1.
07 Tháng Giêng 202510:28 CH(Xem: 1012)
Anh với tình quên cả rừng thơ / Dỗ trái tim trở chứng dại khờ / Tập ảnh cũ nụ cười ở lại / Con đường về xốc nổi lời ca
07 Tháng Giêng 20259:23 CH(Xem: 1056)
đưa em qua ngõ phù vân / kịp mùa xuân chạm đến gần nở hoa / anh đi mang nặng tính nhà / gởi theo hương tóc phồn hoa giữa trời /
07 Tháng Giêng 20259:15 CH(Xem: 1260)
không hẳn là nhớ, không hẳn thương / chỉ một chút vấn vương / những mảnh rời rạc của giấc mơ rất ngắn / không phải Hồ Gươm hay cầu Thê Húc / nhưng là con đường dốc đưa lên đỉnh Phượng Hoàng / mây trắng và cơm lam / tiếng cười cao và trăng hoa đáy mắt /
07 Tháng Giêng 20258:42 CH(Xem: 835)
Nắng ươm cánh mai vàng lên mùa tươi mới / những cánh én mang tới niềm vui mùa Xuân / vườn xanh muôn hoa đơm mật ngọt / mê mẩn bướm, ong lơi lả hương ngần /
06 Tháng Giêng 202510:10 CH(Xem: 1412)
Mười lăm năm trước, vào cuối mùa thu, tôi có chuyến đi đến sa mạc Sahara ở Maroc. Tôi đã mang trong mình "cảm giác sa mạc" trước và trong khi viết tập thơ SA MAC (1975). Sau khi lấy bằng Tiến Sĩ Kỹ Sư Dr.-Ing. tại Viện Đại học Kỹ Thuật Stuttgart, tôi đã có một chuyến đi dài ngày xuyên nước Mỹ vào năm 1977 để xem liệu mình có thể định cư, làm việc và sinh sống ở đó hay không. Trong suốt hành trình dài xuyên Bắc Mỹ, cảm giác về cuộc sống sa mạc dần dần mạnh mẽ hơn trong tôi.Tôi trở về Đức, nơi tôi sống và học tập từ năm 1967. Tôi sống từ đó cho đến ngày nay (2025). Tôi bắt đầu làm quen với triết học và âm nhạc Đức từ rất sớm, khi mới 16-17 tuổi. Trên thực tế, Heidegger và Bach là lý do khiến tôi học ở Đức chứ không phải ở Pháp, Anh hay Mỹ...
06 Tháng Giêng 20252:41 SA(Xem: 1423)
Nhớ anh đi lạc trong Thung Mây / Làm sao ra thoát khỏi anh đây / Sương mù dày đặc trong tâm thức / Rượu cần không uống mà em say
03 Tháng Giêng 20256:27 CH(Xem: 748)
Yosano Akiko (1878-1942) là nhà thơ, nhà cải cách xã hội và nhà nữ quyền tiên phong Nhật Bản. Bà được ngưỡng mộ như là nữ thi sĩ lớn nhất nhưng gây tranh cãi nhất của Nhật Bản thời hiện đại. Bà đóng góp một phần lớn trong việc cải cách thể thơ tanka phổ biến với lịch sử trên 12 thế kỷ thành một thể thơ hiện đại. Những bài thơ dưới đây là từ tuyển tập thơ “Tóc Rối” (Midaregami) qua bản dịch tiếng Anh của Roger Pulvers. Đây là tập thơ đầu tiên và cũng nổi tiếng nhất của bà được xuất bản năm 1901 khi bà mới 23 tuổi và nó gây một chấn động văn hóa lớn.
03 Tháng Giêng 20253:32 CH(Xem: 1277)
Hoang vu rất mực áo dài / Lên núi ngồi thở tóc mai bệt hồng / Nàng chưa từng thấy sương không / Hồn tôi mộ địa đã thông suốt trời / Chuông đồng lệch tiếng kinh rơi /
03 Tháng Giêng 20252:30 CH(Xem: 1419)
Tôi bị ám ảnh triền miên bởi những hình tượng ốm đau, kiệt quệ. Những lặng lờ thấp thỏm, sợ hãi đợi chờ cho một ngày cuối cùng, chấm hết… Nên đã rất ít khi tôi còn dám thăm hỏi ai thêm về chuyện thở ít, thở nhiều hay đã gần ngưng thở. Anh Khánh Trường mỗi khi tôi nhớ đến, phải là hình ảnh của một giang hồ. Một tay chơi luôn cười cợt, ngạo nghễ với đời, để nếu cần, đang ngồi café cứ quăng đại chiếc ghế lên trời cho hả cơn giận dữ. Dễ thương và may mắn nhất là anh có được những tiếng cười xòa thông cảm, những tiếng cười phá chấp từ bè bạn.