- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM GIÁNG SINH NĂM ẤY…

22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 9817)
TranhHaQuocHuy
Tranh Hạ Quốc Huy






Trần Quang Phong

ĐÊM GIÁNG SINH NĂM ẤY…

 

 

            Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh. 

Tôi ngồi trong quán tranh ven đường uống cà phê nhìn ra rừng cao su bạt ngàn mịt mùng đêm tối, ẩn hiện những mái tranh lụp xụp le lói ngọn đèn dầu. Tiếng côn trùng râm ran, những con đom đóm lập lòe khắp rừng cây, tôi chợt cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết…

                                                   *

          Tôi nhớ đến chòi tranh mà tôi gọi là chòi ly biệt. Chòi tranh lưng chừng đồi dựa vào tảng đá lớn, sau lưng là vách núi Hòn Rồng, trước mặt có thể nhìn thấy đảo Bình Ba nhấp nhô cửa biển dưới nắng ban mai long lanh. Dưới chân đồi xen lẫn với sỏi đá là những vạt ngô, nương mì, ruộng lúa. Những túp lều xiêu vẹo rải rác che chở những phận người hèn mọn vất vả mưu sinh. Sao gọi là chòi ly biệt? Suốt mùa hè năm ấy, trong cái chòi tranh ấy, tôi tiễn đưa các bạn đi xa. Cái bếp lửa nồng ấm tình người đỏ cả đêm sương, dế kêu khoắc khoải, ngọn gió nỉ non… Đứa lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự, đứa chôn chân góc núi, đứa vào Đại Học… Những tiếng đàn và câu hát khoắc khoải tuổi thanh xuân. Những nụ cười và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong cái chòi tranh ấy…

Tôi đưa tay đỡ lấy người thiếu phụ gánh nước từ dưới suối lên vấp phải đá đang loạng choạng muốn té… Chị cẩn thận đường dốc và đá nhiều lắm… Cám ơn em, mấy năm rồi mà chị vẫn chưa quen với cuộc sống này… Tôi xót xa nhìn vào đôi mắt mênh mang buồn nhưng vẫn ánh lên ngọn lửa khát khao mãnh liệt. Những con người quanh vùng này đều có những hoàn cảnh nghiệt ngã, họ đến đây vì không còn con đường nào khác để mưu sinh. Tôi vẫn thường nhìn chị quyến rũ trong bộ bà ba đen, dẫu thường xuyên làm việc với nắng lửa, mưa dầu nhưng làn da vẫn mịn màng trắng muốt, vẫn mang dáng vẻ đài các, trâm anh… Chị tên Huệ, em ở trên đồi phải không? Nhiều người tìm em thật, cả những cô gái dễ thương nữa chứ… Chị mỉm cười lộ chiếc má lúm đồng tiền. Tôi gánh dùm đôi gánh nước của chị về chòi , chị đang sống cùng với bé gái năm tuổi.

 

                                                      *

Có tiếng la hét, những bước chân chạy thình thịch. Một toán công an và du kích đang rượt đuổi các cô gái bán phấn buôn hương, túa ra hỗn loạn từ các mái tranh. Những khuôn mặt trát phấn hoảng sợ, những bộ quần áo trễ tràng… Một đôi mắt khẩn cầu, ngồi xuống cạnh tôi và giấu mặt vào vai giả vờ ngủ… Anh giúp em… Một mùi hương thoảng nhẹ. Anh công an bước vào quán ngó nghiêng dáo dác, dùng đèn pin soi vào mặt từng người khách, có khi tra hỏi một cách hách dịch. Tôi đưa tay ôm lấy bờ vai thon mềm mại, cô gái rúc vào ngực tôi. Sau một hồi lục lọi, cảm thấy không còn gì đáng nghi, anh công an quát đám du kích đưa các cô gái lên một chiếc xe công nông phành phạch hút vào sương trắng.  

          Tôi và Phượng Ý học chung một lớp, hai chiếc xe đạp mải miết song song nhau trên con đường đến trường, vòng xe đạp lăn tròn qua bao mùa hạ. Có khi tôi gò lưng hì hục đạp, sau lưng em cười nho nhỏ… Cố lên, cố lên… Hai chiếc bóng như ngã vào nhau, như hai hòn bi ve trong suốt lăn tròn trên hai con đường tiệm cận óng ánh bảy sắc cầu vồng. o những độ trăng tròn, Phượng Ý lại đến thăm, mang cho tôi những quyển sách, những vật dụng thiết yếu và nấu bữa cơm chiều đạm bạc. Em ở lại cả đêm, hai đứa đốt lửa bên con suối róc rách, ngồi tựa vào nhau ngắm mảnh trăng sơn cước, nghe tiếng rừng đêm xao xác, đợi chờ những con thỏ trắng tìm về uống nước, nhấm nháp cỏ non. Không khí thật lãng mạn, hương con gái làm tôi ngây ngất, nhưng trong lòng cả hai thê lương vô hạn. Tôi đùa… Con gái hư… Em cười… Thế anh có dám làm gì em không?… Ba, mẹ có la không?… Không ba, mẹ chỉ nhìn em và thở dài… Khuya sương rơi lạnh buốt, trăng treo lơ lửng đỉnh đầu. Tôi đưa em vào ngủ trên tấm ván ọp ẹp giữa chòi, em nằm co ro như một con mèo trong tấm chăn tôi đắp. Còn tôi, nằm trên chiếc võng dù trước hiên đu đưa và thiếp vào giấc mơ ly biệt. Gia đình Phượng Ý bặt tăm từ dạo ấy… Để lại cho tôi nỗi đau trần thế.

                                                                 *

         Cô gái ngước mắt, khuôn mặt khá xinh, son phấn nhẹ nhàng… Sao lại giống đến vậy… Không, do mình nhớ đến Phượng Ý… Tôi gọi hai ổ bánh mì và thêm một ly cà phê, cô gái ăn ngấu nghiến, vành mắt đỏ hoe. Đêm ngã vào khuya, những người khách thiu thiu ngủ, bà chủ quán giăng võng nghỉ ngơi, sương lạnh xuống dày. Cô gái múc từng muỗng cà phê thổn thức… Cha đi cải tạo, nhà cửa bị tịch thu, để tránh cảnh bị đưa lên rừng thiêng nước độc, cả nhà ba người về quê ngoại ở Sóc Trăng nương náu. Cuộc sống khốn khó, cô phải bỏ học để kiếm sống nuôi mẹ, nuôi em ăn học. Và cô đã sa lầy… Tôi không biết là thực hay giả, nhưng vào thời điểm đó tôi đã gặp nhiều hoàn cảnh tương tự. Cô gái ngã cả thân xác mềm mại vào tôi.

               Mưa lớn đã mấy ngày, nước lũ tràn về chân đồi trắng xóa, cây cối vẹo xiêu, đất đai xói lở. Đang thiêm thiếp, tôi nghe văng vẳng tiếng gọi trong mưa. Tôi khêu ngọn đèn dầu và mở cửa, chị Huệ đội áo tơi, lưng cõng bé gái, tay xách bọc hành lý bước vào… Chòi của tôi sụp rồi… Chị nhìn quanh… Chòi của em chắc chắn và không dột ướt… Tôi bỏ mấy cái gộc củi vào bếp lửa đang âm ỉ, nhìn bé gái run rẩy tròn xoe mắt nhìn quanh… Chị lau khô và thay quần áo cho con bé, nó đang lạnh kìa… Chị lau khô rồi mặc quần áo cẩn thận, đặt lên tấm ván, ủ chăn trìu mến, con bé ngủ khì… Chòi của em ấm áp thật, tôi phải ở nhờ một thời gian… Chị thay quần áo thản nhiên. Tôi nóng bừng như ngất đi trước thân thể cực kỳ ưu mỹ của người thiếu phụ một con, chồng chết mất xác trong chiến tranh, dưới ánh đèn khi mờ khi tỏ. Tôi quay mặt, sau lưng chị khúc khích cười… Chị không ngại, em ngại gì… Em dễ thương lắm… Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi lên chiếc võng dù góc lều. Tôi xiết chặt lấy cái thân xác hừng hực khao khát được ủ kín bao năm, đếm từng sợi lông và rơi vào giấc mơ kỳ lạ nhất trong đời. Sau mùa lũ năm đó không biết mẹ con chị về đâu?… Và tôi cũng bỏ cái chòi ly biệt để đi tìm sự biệt ly…

                                                           *

         Cô gái cựa mình. Tôi chợt nhớ đến bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị… Cùng một lứa bên trời lận đận… Có bao nhiêu thân phận như thế?

        Anh lơ xe gọi khách… Lên xe bà con ơi!… Nhanh lên… Cô gái nhìn tôi sâu thẳm, tôi đứng dậy rút túi, chỉ còn một trăm đồng, tôi dúi vào tay cô năm chục và cúi đầu bước về phía xe… Về nhà đi… Đêm tối càng mịt mùng.

        Và như thế mỗi mùa giáng sinh, tôi lại thầm hỏi cái thân phận nhỏ bé kia đã trôi giạt về đâu?... Chuông giáo đường đã ngân…

 

Trần Quang Phong

CR 12/ 2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tư 20241:51 SA(Xem: 6472)
Vô cùng thương tiếc khi được tin: Nhà văn, Sử gia NGUYÊN VŨ - VŨ NGỰ CHIÊU Sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942, tại Phụng-Viện-Thượng, Bình-Giang, Hải-Dương, VN. Mệnh chung ngày 19 tháng 4 năm 2024 tại Houston, TX Hoa-Kỳ. Hưởng Thọ 82 tuổi
31 Tháng Tám 202311:33 CH(Xem: 11696)
Sunday afternoon, September 2, 1945. High on a stage at Cot Co [Flag Pole] park—which was surrounded by a jungle of people, banners, and red flags—a thin, old man with a goatee was introduced. Ho Chi Minh—Ho the Enlightened—Ho the Brightest—a mysterious man who had set off waves of emotion among Ha Noi's inhabitants and inspired countless off-the-record tales ever since the National Salvation [Cuu Quoc], the Viet Minh organ, had announced the first tentative list of the "Viet Minh" government on August 24. It was to take the Vietnamese months, if not years, to find out who exactly Ho Chi Minh was. However, this did not matter, at least not on that afternoon of September 2. The unfamiliar old man — who remarkably did not wear a western suit but only a Chinese type "revolutionary" uniform — immediately caught the people's attention with his historic Declaration of Independence. To begin his declaration, which allegedly bore 15 signatures of his Provisional Government of the Democ
03 Tháng Chín 20243:54 CH(Xem: 1165)
Bài thơ “GIÓ” của thi sĩ Nguyễn Chí Trung GỒM 48 tiểu đoạn, mỗi đoạn 4 câu, tất cả là 192 câu thơ được viết theo thể thơ lục bát. Xuất hiện lần đầu trên thi đàn quốc tế “International Writers In Belgrade” vào năm 2003./ Từ 2004 đến nay khắp các Đại Hội Thi Ca Quốc Tế ĐHTCQT International Poetry Festival trên thế giới từ Đông sang Tây, từ Nam chí Bắc mời tác giả Nguyễn Chí Trung tham dự và đọc Thơ, Ông đều trình bày bài thơ này. Vì thế bài thơ GIÓ được dịch ra nhiều thứ tiếng gốc La tinh của Ậu châu, và cả tiếng Hindi của Ấn, hay tiếng Ả Rập, hay Thụy Điển hay ngôn ngữ tổng hợp Serbo-Croatia v... v...
02 Tháng Chín 20243:46 SA(Xem: 537)
Khi em trở lại / Bằng những cánh tay vàng của lá / Buồn ở nhớ nhung / Những đám mây mùa hè lẩn trốn / Em còn đâu đó trong tôi
02 Tháng Chín 20242:11 SA(Xem: 1039)
Tôi biết chị Hoàng Thị Bích Hà qua một cuộc gặp gỡ giao lưu giới thiệu sách song ngữ "Nhịp Điệu Việt." Từ lần đầu tiên gặp gỡ đó, giữa chúng tôi đã nảy sinh một sự kết nối đặc biệt. Chị Hà để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi không chỉ bởi vẻ hiền dịu, mà còn bởi sự sắc sảo và tinh tế trong từng bài viết của chị. Mỗi tác phẩm của chị đều thể hiện một sự chu đáo, cẩn trọng và đầy tâm huyết. Hoàng Thị Bích Hà là một tác giả đầy nhiệt tâm với một gia tài văn chương đáng nể. Chị đã xuất bản 16 tác phẩm gồm 4 cuốn bình luận văn học, 2 tập truyện ngắn và tùy bút, cùng 10 tập thơ. Ngoài ra, chị còn góp mặt trong nhiều tuyển văn và thơ, khẳng định vị thế của mình trong làng văn học trong và ngoài nước. Trong tập truyện "Bông Cúc Xanh," chị Hà một lần nữa cho chúng ta thấy khả năng văn chương của mình qua những câu chuyện ngắn đầy sâu lắng và ý nghĩa. (Võ Thị Như Mai )
01 Tháng Chín 202412:44 SA(Xem: 1421)
LỜI TÁC GIẢ- Thứ Bảy, ngày 17 tháng 8 năm 2024, đài phát thanh Radio del Poeta CALIDOSCOPIO - Musica y Poesia del Mundo (Âm Nhạc Và Thi Ca Thế Giới) - giới thiệu Thơ của Nguyễn Chí Trung trong chương trình phát sóng từ Mexico và Argentina (tại Tây Ban Nha và Ý vào ngày hôm sau, Chủ Nhật 20.08). Nữ thi sĩ Ana Maria Garrido, giám đốc nghệ thuật của chương trình, đọc một tác phẩm Thơ của NCT, tựa đề là Tam Ca "RỪNG - LÁ - CÂY" :
31 Tháng Tám 202411:53 CH(Xem: 1347)
nhiều hơn tôi tưởng / thơ làm tôi / con mắt dốc ngược vào tóc / búi thi em xõa mềm / hồn cảnh nghiêng sâu huyền mắt thoại
31 Tháng Tám 202411:44 CH(Xem: 1327)
Bụi tro hụt hẫng lời ru / Cho rưng rưng trắng phù du mái đầu / Lá rơi níu hạt mưa ngâu / Ta về níu bóng giàn trầu hóa duyên
31 Tháng Tám 202411:01 CH(Xem: 1277)
Những bài thơ dưới đây được dịch ra tiếng Việt từ cuốn ”100 Poems from the Japanese” của thi sĩ/dịch giả Mỹ Kenneth Rexroth. Trong cuốn này, dịch giả Rexroth đã nắm bắt được rất nhiều bản chất tinh tế của thi ca cổ điển Nhật Bản: chiều sâu của niềm đam mê chừng mực, văn phong sang trọng khắc khổ, và hình tượng phong phú nhưng cô đọng.
31 Tháng Tám 202410:09 CH(Xem: 1261)
Tôi bán đồ trang sức si mạ ở chợ lớn QuI Nhơn gồm kẹp tóc, nơ cài và cả vòng đeo tay cho con gái. Có một thời tôi bán rất đắt hàng kể cả bán sỉ và lẻ. / Trong chợ có một chị làm công cho các quầy hàng bún phở. Chi tên Xíu, chuyên đi bưng bê các tô bún, tô cháo, hoặc là trà đá chanh, sinh tố cho bạn hàng buôn bán trong chợ. Ngày nào chị cũng ngang qua hàng của tôi mà ngắm nhin. Một buổi chiều sau khi xong việc, chị dừng lại hàng tôi và chỉ chiếc vòng mã não Mỹ mà tôi chưng bày trong tủ kính ( hồi thời đó vòng mã não rất quý).