- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

QUÊN

29 Tháng Sáu 20225:07 CH(Xem: 6976)


SUONG 2
Sương - ành UL

 

Thái Thanh       

QUÊN     

 

Tôi đang tuổi 63 - tuổi sang thu rồi.

Ngày xưa lúc mà bằng tuổi tôi bây giờ má tôi đang dần trả về không, má quên hết những gì xảy ra trong đời mình và bây giờ tôi cũng vậy. 

Quên là điều tất yếu của tuổi già, tôi thấy điều đó cũng lại là điều hay. 

 

Má tôi là một phụ nữ rất thông mình. Má chỉ mới học đến lớp nhất (lớp 5 bây giờ) tại trường làng ở quê hồi thời xưa ấy nhưng má đủ sức dạy mấy anh em tôi đọc thông, viết thạo, cộng trừ nhân chia, má dạy làu thông toán phân số, toán động tử, các bài toán đố hồi thời tiểu học ấy... Thông minh như thế nhưng rồi gần đến tuổi 70 má không còn nhớ hết. Tôi nhớ hồi ấy mỗi lần đi đâu, má thường bảo tôi đi cùng để tôi nhớ những điều người ta dặn dò đó mà thực hiện vì tôi hồi đó còn trẻ nên trí còn nhớ chứ tôi không thông minh như má. Lịch sử lập lại. Bây giờ tôi cũng để con gái tôi làm điều đó thay tôi vì tôi không nhớ nỗi hết mọi điều. 

 

May mắn là tôi có thể viết được những điều mình nghĩ và muốn nói. Tôi nhớ đến đâu và viết đến đó những chuyện của riêng mình. Chuyện bà cháu nhà tôi nhiều lắm, cháu tôi rất dễ thương nhưng do tôi quên mất nên chỉ kể một vài mẫu chuyện chứ không kể hết. Mà tôi cũng không thể kể hết chuyện cháu tôi vì nó còn ba mẹ, ông bà nội của nó chứ không phải của riêng tôi, biết mọi người có đồng ý không? Với ba má và anh chị em ruột thịt của mình cũng vậy, tôi không được phép kể lại khi không có sự đồng ý của họ. Thế nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn hay kể, sự cô đơnl của người già trong tôi khát khao được tâm tình được chia sẻ. 

 

Người già luôn sống trong hoài niệm, luôn trân quý những kỷ niệm ngày xưa. Có cái câu: "Sai lầm tuổi trẻ, trả giá về già", tôi nghĩ những gì xảy ra trong cuộc đời mình là duyên nghiệp mà mình phải gặp, phải chịu đựng và phải trải qua.

Tôi có một người bạn thời còn học trung học trước 1975. Bạn tôi - Ngô Lợi hát rất hay bạn có tâm hồn nghệ sỹ, hiền hậu luôn sống vui vẻ không để tâm sân si giận dỗi người nào. Năm 1975 khi chiến sự xảy ra khốc liệt chúng tôi theo gia đình di tản khỏi Qui nhơn tháo chạy tứ tán mọi nơi. Sau đó ngưng cuộc chiến tôi theo gia đình mình trở về Qui nhơn và sống hết cả tuổi xuân của mình. Bạn thì theo gia đình vào Sài gòn ở luôn trong đó. Đến năm 1977 bạn trở về Qui nhơn và ở tại nhà tôi đến nửa tháng, chúng tôi thương quý mến nhau vô vàn tưởng không thể nào quên được bạn cũng nắm chặt tay tôi và nói lên điều ấy... Thế nhưng bạn đi biệt từ đó đến 40 năm sau không có tin tức gì và tôi cũng vật lộn mưu sinh với cuộc đời khốn khó của mình nên cũng quên mất bạn. 

 

Khi có facebook, tôi lần tìm những người bạn cũ từ hồi trước 75 . Tôi đăng tin tìm Ngô Lợi trên face, một anh bạn đã cho tôi số điện thoại của anh cô ấy. Tôi gọi và anh trai Ngô Lợi đã cho tôi số điện thoại của Ngô Lơi. Tôi mừng quá vì bạn vẫn còn ở Việt nam, gặp lại nhau sẽ là điều thú vị lắm đây. Nhưng không ngờ Ngô Lợi bạn tôi bây giờ đã mắc chứng bệnh Alzheimer, bạn không còn nhớ được điều gì kể cả tên tôi là ai, tên trường, tên lớp,tên bạn bè kể cả thị xã Qui nhơn nơi bạn đã từng sống, không lưu lại trong trí của bạn điều gì. Hoàn toàn không nhớ hết như một người xa lạ hoàn toàn. Tôi được biết: Ngô Lợi hiện đang sống cùng ba mẹ mình, chồng con của bạn đang ở Mỹ. Năm xưa cả nhà cùng đi vượt biên,  chồng con bạn ấy đã đi trót lọt còn bạn bị lọt lại trong chuyến tàu định mệnh ấy. Chồng Ngô Lợi sau khi định cư ở Mỹ đã lấy vợ khác và hai đứa con thì nó cũng quên mất mẹ mình vì hồi đó nó còn bé quá. Ngô Lợi đã đi vượt biên nhiều lần nhưng không được và nàng đã đợi chờ trong vô vọng đớn đau. Bây giờ nàng ngây ngô ngờ nghệch quên đi tất cả, tôi cũng không gọi điện nữa làm gì. Đôi khi quên hết đi lại là một điều may, cứ hồn nhiên như vậy cho đến cuối đời mình để bớt khổ đau nhé bạn tôi ơi! 

 

Quên bớt dần đi sẽ thấy tổn thương mình bé lại, thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn, thấy oán hận phôi pha theo ngần ấy thời gian không còn trong tâm tưởng. Đa phần những người quên mất dần mọi thứ dần trở nên hiền hòa hơn, tôi thấy như vậy đó. Sư Giác Nguyên giảng mình càng đau đớn, khổ đau hơn vì mình còn ham muốn nên tiếc nuối hoài những gì đã mất. Đi về phía cuối rồi cũng rơi rớt mất dần chẳng còn gì. Nếu ta có một tôn giáo để tin mà nương tựa thì tuổi hoàng hôn sẽ được an bình. 

 

Buổi chiều cả nhà đi chơi hết còn chỉ mình tôi ở nhà. Tôi đi tắm gội, dòng nước ấm dịu dàng làm tôi thấy nhẹ nhỏm thanh thản trong hồn. Tôi mở rộng song cửa sổ nhìn lên bầu trời cao rộng ngoài kia. Nhìn ra con đường cao tốc xe chạy nối đuôi lặng lờ, nhìn xuống dưới dòng sông phẳng lặng hiền hòa... Tôi đã thân quen được nơi chốn này và dần quên thành phố biển của tôi năm nào đó. Thôi thì cứ quên đi, quên dần đi như lẽ tự nhiên của cuộc đời. 

Mai nay thức dậy một người già với mái tóc pha sương nhoẻn cười với nắng xuân đã đi qua, chào đón mùa hè đang tới mà chẳng bâng khuâng nghĩ ngợi gì. Sống đơn thuần, hờ hững, lướt qua, lướt qua tất cả mọi sự bên đời như thế mà lại hay. 

 

Thái Thanh

( Sài gòn 20/3/2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85413)
Con tàu đã trở nên ọp ẹp, mấy mươi năm còn gì. Người ta nói đây là chuyến tàu tốt nhất hiện nay. Hành khách bực dọc phàn nàn tốt gì mà tốt, như đống sắt vụn, làm như họ là kẻ trên trời rơi xuống không bằng.
23 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 88593)
Tình yêu, cũng như chiến tranh, là hai đề tài muôn thuở của con người. Văn chương ngoại quốc nói về chiến tranh, viết về những trận chiến gần, xa trong lịch sử, chúng ta vẫn thích đọc. Vậy thì tại sao, người Việt Nam viết về chiến tranh Việt Nam lại nhàm chán?
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91859)
... Tôi đã từng ăn thịt chuột. Tôi ăn vụng của em tôi. Bố cấm tôi nói cho ai biết. Bố đã cho thằng em tôi ăn bao nhiêu con chuột tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ có điều bố thích như vậy. Bố nướng con chuột lên, thế thôi. Thằng em tôi cười hềnh hệch, nước dãi chảy dài, cầm con chuột gặm như một bắp ngô nướng. Những tảng máu chưa đông rịn đỏ hai mép. Tôi thấy đầu mình ung ung. Những hình ảnh như những mảnh vỡ lộn xộn va đập vào nhau liên hồi ...
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 89512)
Không ai biết cuộc sống của ai đang xáo trộn. Không ai biết ai đang nghĩ gì. Người chồng không bao giờ biết người vợ vừa gối đầu lên tay mình vừa dâm hoan với sếp của ả trong giấc mơ. Gã sếp đô con, bụng cuộn lên những bó cơ và làm tình thì miễn bàn. Người chồng không bao giờ biết âm hộ của ả nóng bừng như muốn nổ tung ra. Mà biết cũng chẳng thể chết ai vì ả là vợ của anh ta.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 110808)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91417)
Thành phố nằm bên một rẻo biển miền Trung yên bình và tĩnh lặng. Những ngày gầ n đây bổng nhiên được khuấy động bởi mấy chú cá mập, không hiểu vì sao lại lang thang vào bờ, chúng lượn lờ nơi bãi tắm trước khuôn viên trường, là bãi du lịch của thành phố. Thỉnh thoảng chúng lại ruỗi theo sóng nước cợt nhã với con người. Có hôm một chú cá mập con nhá vào mông ai đó, có hôm lại ngoạm vào giò của kẻ nào bơi đến gần. Bạn tôi phán: đất này “linh kiệt”. Tôi cười vui: Đất lành chim đậu, biển lành cá mập làm tổ .
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 90807)
Trong tình bằng hữu nhiều năm với Huy, được sự đồng ý của chị Cao Xuân Huy và hai cháu Chúc Dung & Xuân Dung, bài viết thiên về khía cạnh y khoa này, nói về một Cao Xuân Huy khác, người bệnh Cao Xuân Huy chênh vênh trên con dốc của tử sinh, đã can trường chống chỏi với bệnh tật cho tới những ngày và giờ phút cuối cùng và đã ra đi với tất cả “phẩm giá”. NGÔ THẾ VINH
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 81218)
Cao Xuân Huy có người cha đi kháng chiến, để lại vợ con trong thành. Rồi, 1954, ông ngoại bị đấu tố, người cậu cấp bách đem cháu, 7 tuổi, vào Nam. Mẹ ở lại Hà Nội đợi bố. Về, nhưng người cha kháng chiến, gốc tư sản, địa chủ, không thể "can thiệp" cho người mẹ khỏi diện "tự lực cánh sinh" (như đi "kinh tế mới"). Rồi họ chia nhau con cái: mẹ để lại con gái cho bố, vào Nam với con trai. Xa cách, mỗi người lập một gia đình khác, có các con khác. Huy được cậu và bà ngoại nuôi. Như một định mệnh, chuyện nhà Huy trùng hợp với chuyện đất nước, với truyền thuyết Sơn tinh Thủy tinh, với bao gia đình thời chia đôi Nam-Bắc.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85695)
Thường, khi viết về một nhà văn, trong vai trò của một người làm phê bình, tôi chỉ quan tâm đến tác phẩm, đến văn bản. Đúng hơn là tôi quan tâm đến văn bản văn học, và cái cách mà tác giả của nó đã, cùng với các độc giả của mình, biến nó thành một tác phẩm văn chương. Tôi không quan tâm lắm đến tác giả.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 86809)
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời. Thời xưa Cao Biền đã nhiều lần cỡi diều bay tới, tay cầm quạt giấy phất bằng lụa bạch, nan cánh quạt đúc bằng vàng khối tinh ròng, toan tính yểm đất.