- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHÙM THƠ THÁNG SÁU

15 Tháng Sáu 20221:40 SA(Xem: 8917)


HOANG HON TREN BIEN- photo DH
Hoàng Hôn Trên Biển- ảnh đh. 6-2022

 

NGÔ QUỐC PHƯƠNG      
CHÙM THƠ THÁNG SÁU   

 

ĐÃ LÂU RỒI

 

Đã lâu rồi ta tự chôn vùi

chôn vùi mọi thứ trong... câm lặng

cuộc chiến mới nổ ra

quá kinh khủng

chim chóc náo loạn

nhà cửa tan tác

máu đổ, vườn hoang

xác tăng, xác pháo, xác ta, xác địch, xác bạn,

máu em thơ...

 

ôi loài người

điểm thì chói lòa, sáng láng, đỉnh cao

điểm thì như vẫn chưa mở mắt, chưa lớn, thiếu khôn

sự diễn giải, ngụy biện vẫn khôn cùng

vẫn cãi nhau,

vẫn mắng, chửi nhau,

và vẫn vung dao, tuốt súng

 

tháng Sáu, một trăm ngày hơn

súng nổ

chim câm

thơ cũng có lúc lặng

nhạc cũng có lúc im bặt

còn bản thân

như xấu hổ, bẽ bàng

thấy mình như bất lực

trước bạo lực, chiến tranh

 

ôi, bạo lực, chiến tranh!!!

(Vĩ thanh: Đừng tuyệt vọng nhé, thơ ơi!)

 

Ngô Quốc Phương

London, 14/6/2022

 

  

 

NHÀ HIỀN TRIẾT

 

Người ngồi đó

tứ bề đá ném,

sỏi quăng

bao nhiêu miệng lửa, mắt trừng, lời tru, tiếng tréo

đám đông sục sôi,

bực bội,

lửa giận dữ, bạo cuồng trong đầu óc

bỗng chốc biến thành cơn rủa sả, trận cuồng phong

những lời lẽ chướng tai, gớm ghiếc,

đôi khi như chẳng cần biết nguyên cớ và hệ quả thế nào

cơn cuồng nộ càng bốc cao

ngọn nhiệt lửa kia càng lớn

đám đông càng sung sướng, mãn nguyện, hả hê

nhưng...

 

người

vẫn ngồi đó

bình thản

với nụ cười thư thái trên môi

không một cái nhíu mày

như lửa to

thì người sưởi

sưởi tay

sưởi cả chân

như nước trong thì ta rửa tai,

rửa cả mắt

nước đục thì ta khoắng chân

như khoắng xong rồi

bụi vô minh kia

sẽ lặng...

 

(Vĩ thanh: đôi khi sỏi đá là hoa!)

Ngô Quốc Phương

London, 14/6/2022

 

 

CÔ ĐƠN

 

Đôi khi trên con đường đã chọn

ta bước đi một mình,

chỉ những cọng cỏ khô và bụi đường làm bạn,

đôi khi trên những trang viết,

ta cũng lại một mình,

chỉ những con chữ vừa hiện ra - làm bạn,

làm vui

có những kẻ muốn hại ta

chúng thường quây thành một đám, một bọn

chúng có quyền, có thế, có chức, có lực

sau lưng chúng lại thêm quan thầy bóng tối

giật dây, điều khiển từ xa

 

***

hỡi bóng tối

ngươi không làm gì được ta đâu

con đường ta đi bỏ ngươi và bè đảng của người lại sau lưng xa lắm

dù bước ta đi, đá có cứng, chân mềm

nhưng

nhưng ấy là con đường ta đã chọn

dẫu chết đi rồi, ngươi chẳng thắng được ta

trên con đường chân lý sẽ nở hoa!

 

Ngô Quốc Phương,

London, 14/6/2022

(Tặng những người đi, tự thắp đuốc cuối trời)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Chín 202312:43 SA(Xem: 5782)
Hai câu trên nằm trong bài thơ mang tên “Lễ Phục Sinh 1916” của William Butler Yeats. Bài thơ nhằm tưởng nhớ tới những người đã ngã xuống cho tự do và độc lập của Ireland. Cuộc hành quyết đẫm máu các thủ lĩnh cách mạng sau cuộc trỗi dậy vào ngày lễ phục sinh đã đánh thức cả một thế hệ Ireland. Cuối cùng, nhân dân Ireland cũng dành được độc lập vào năm 1949 và bài thơ của Yeats được cho là một trong những bài thơ chính trị hay nhất của thế kỷ 20 trong lịch sử văn học nước Anh.
12 Tháng Chín 202312:14 SA(Xem: 6390)
khi ngôn ngữ trở thành phù phiếm / trên môi người hát ca / anh trở về yên ngủ / dưới cội hoa mai già
10 Tháng Chín 20238:59 CH(Xem: 5437)
Sau gần một năm, chính xác là 11 tháng và 15 ngày, chữa trị ung thư mắt tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas, nay tôi đã về nhà yên bình và niềm vui trong lòng dâng cao mãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra mình thực sự sống sót, thoát chết, trở về trong “chiến thắng vinh quang”, sau cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy quái ác thật, nguy hiểm thật, chỉ nghe tên cũng rùng mình run sợ. Điều trị khỏi bệnh ung thư đối với riêng tôi, là một dấu ấn hằn sâu trong tâm não. Đã có biết bao người bỏ cuộc giữa đường. Tôi thì không! Một chiến sĩ trên đường ra mặt trận, được trang bị tinh thần quyết chiến, quyết thắng, lẽ nào tôi không có chiến công mang về. Trung tâm ung thư nằm ở tầng lầu 14 của bệnh viện, đã gợi ý tôi, tưởng tượng rằng mình đã xuống tới tầng địa ngục thứ 14, và không ngại ngùng, ghi lại những cảm xúc chân thực và niềm vui sướng tuyệt vời trong bài hồi ức “Trở về từ tầng…14”.
04 Tháng Chín 202310:02 CH(Xem: 5381)
Tháng Chín, đêm khuya về ngồi lặng / Nghe gió cười khúc khích rượu tan / Mai chắc sầu in trên đá / Em chắc quên rồi tháng Chín, trôi.
04 Tháng Chín 20238:58 CH(Xem: 6344)
tôi gặp người lính già / trên chùa đồng yên tử / chốn rừng thiêng trúc lâm / trời đêm ... mưa mịt mù / người lính ngồi nguyện cầu / co ro dáng trầm tư / mặt xương gầy khắc khổ / mắt buồn sâu tâm tư
04 Tháng Chín 20238:52 CH(Xem: 4649)
Mùa thu này, nhà thơ Hoàng Hưng và phu nhân trở lại thăm Thủ đô. Ông có gọi tôi cùng tới studio riêng của họa sĩ Trần Lương. Giữa cơn hứng trò chuyện với họa sĩ, ông tìm đến “quốc hồn quốc túy” qua sợi thuốc lào Vĩnh Bảo, và tôi đã chộp được một hình ảnh của ông để rồi chợt thấm một nỗi buồn…
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 5398)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...
04 Tháng Chín 20238:30 CH(Xem: 5335)
Trong ngót hai chục phim truyện điện ảnh tham dự tranh Giải Cánh Diều năm nay của Hội Điện ảnh VN, có thể nói “Em & Trịnh” là một tác phẩm hoành tráng bậc nhất. Và cũng cần phải thẳng thắn điều này: những người làm “Em & Trịnh” đã rơi vào cả hai tình huống đặc biệt của Điện ảnh: a. thực hiện một bộ phim chân dung vốn đầy thử thách, b. đặc biệt là phim ca nhạc sẽ cực kỳ khó khăn về các yếu tố kỹ thuật!
15 Tháng Tám 20237:29 CH(Xem: 5851)
kiếm điểm / giật / mình / nghìn trang đã giở tới / hình thiên chương / viết như thuyền say độ đường / thước chim /
15 Tháng Tám 20237:13 CH(Xem: 6217)
anh không phải là con chim / cánh mỏi đường bay … / nhưng giọt lệ Người đã chảy thành đại dương / mà tiếng sóng không nguôi vỗ buồn trong trí nhớ…