- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIÁNG SINH CUỐI CÙNG

23 Tháng Mười Hai 20209:35 CH(Xem: 16318)

Giáng Sinh Cuối Cùng 1 -ykdo
Tác giả YK Đỗ

 

 

Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã…

 

Buổi sáng! Nàng nghe thấy tiếng gió tạt vào khung cửa, thi thoảng có tiếng rít của lá cây rừng, tuyệt nhiên không có một tiếng chim, nàng nghĩ “giá mà có một tiếng chim, nàng sẽ đáp lời nó”. Cuối cùng thì không có tiếng chim nào ngoài tiếng rít của gió… nàng co hai chân sát tận ngực, chắc giờ này anh đang bắt đầu chuyến hành trình của mình!

 

Nàng nhớ có lần được nghe câu chuyện của người đàn ông là thầy nàng, kể về đêm Giáng Sinh lạnh buốt ở nước Đức xa xôi – người đàn ông đó đã lặn lội từ VN qua tận Đức đứng trước cửa nhà vợ cũ nhấn chuông liên tục chỉ để mong gặp được những đứa con của mình trong ngày Giáng Sinh nhưng người đàn bà ấy nhất định không mở cửa. “Cái cảm giác đó mỗi lần nhớ lại còn nổi hết da gà, từng cơn gió lạnh buốt táp thẳng vào mặt, thấm tận xương và mắt thì nhoè đi khi nhìn thấy ánh đèn ấm áp đằng sau cánh cửa đóng chặt” – nàng nhớ mình đã chao đi một khoảng lặng vì thương cho cái cô độc của người đàn ông tóc hoa răm đang ngồi trước mặt…

 

Và cơn gió sáng nay, nó làm nàng nhớ đến câu chuyện đó, rồi nàng tưởng tượng, nếu mình trong hoàn cảnh ấy, nàng sẽ thế nào, chắc nàng sẽ khóc, khóc ghê lắm! nhưng lâu rồi nàng không khóc, liệu nàng có khóc được không?!

 

Nắng đã hửng vàng lên các con dốc! Dù gió có thổi tắp vào mặt thì chỉ cần một chút nắng nhỏ nhoi cũng đủ làm người ta thấy như được bàn tay ai đó chạm nhẹ lên vai an ủi! Giờ này có lẽ anh đang chuẩn bị ra sân bay. Chuyến bay quốc tế sẽ mang những người như anh trở về ngôi nhà có vòng nguyệt quế treo trước cánh cửa màu trắng buốt. Dưới chân cầu thang, cây thông lấp lánh đèn đã được trang trí đẹp mắt và bên dưới là những gói quà được gói ghém chu đáo, xinh đẹp. Anh sẽ ngồi bên lò sưởi, xung quanh là những người gắn bó với anh như máu thịt. Họ cùng anh cầu nguyện, sau đó là bữa tiệc gia đình. Nàng chưa từng đến nhà thờ, chưa từng cầu nguyện, cũng chưa từng ngồi trong một không khí gia đình đầm ấm như thế vào đêm Giáng Sinh. Nàng chỉ nhớ, theo lời kể của mẹ, cha nàng đã bỏ cả nhà ra đi vào đêm Giáng Sinh. Sau này, cứ mỗi lần đến Giáng Sinh, nàng lại lăn ra bệnh, hình như cái đồng hồ sinh học của nàng có vấn đề vào đúng đêm Giáng Sinh. Ngay bây giờ, nàng có thể hình dung ra dáng vẻ của anh với ly rượu vang sóng sánh trên tay. Ánh mắt anh nhìn những người yêu quí thật trìu mến rồi họ cười nói. Anh sẽ cười to (anh vẫn hay cười to khi cao hứng)… chỉ cần nhắm mắt lại nàng có thể thấy cách anh nheo mắt, ngã người vào sofa, vòng tay ra sau chạm nhẹ vào vai rồi theo quán tính, mải miết từng ngón tay lên xuống bờ vai mềm mại (bờ vai đó giờ đây không phải của nàng). Nàng lầm lũi bước đi, gió tạt thẳng vào mặt như chúng có chủ đích phải làm nàng ngã…

 

Giáng Sinh – người ta sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, anh sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, nàng sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, thế giới sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, những cơn gió đang chiêu đãi nàng nơi đây liệu có giống cơn gió mà anh và cả thế giới đang đón nhận?

 

 

 

 

Có cái gì đó bất ổn như cái cách nàng phản ứng với những cơn gió! Nó bất ổn hệt như cách nàng phản ứng với tin nhắn của anh trước khi máy bay lăn bánh! Nàng không muốn anh hình dung ra gương mặt nàng lúc này. Nàng muốn mình phải luôn xinh đẹp và bao dung. Nàng không thể và không được phô diễn bộ mặt cáu bẩn, gắt gỏng cho anh thấy. Anh chỉ muốn nàng cười – lẽ đời có đàn ông nào muốn nhìn phụ nữ khóc?!

 

“Xin mời hành khách cuối cùng trên chuyến bay… nhanh chóng làm thủ tục tại quầy…”, anh kéo chiếc vali bằng tay trái, dòng người lướt qua mặt anh mỗi lúc một đông. Anh đi từ tốn. Mỗi bước chân thẳng của anh sẽ bằng hai ba bước chân người bình thường. Anh ko có gì phải vội, anh rất ghét làm điều gì đó trong tâm thế vội vàng. Ngay cả khi đến giờ phải tạm biệt nàng, anh cũng từ tốn rít một hơi thuốc, ngắm nàng từ đầu đến chân, vuốt nhẹ sợi tóc loà xoà trước trán rồi hôn lên môi nàng một nụ hôn ướt sũng. Hôm nay tuyệt nhiên không có màn tạm biệt, anh không thể làm điều đó với nàng. Anh đã để nàng đi quá xa, xa đến nỗi không thể chạm dù chỉ là một hơi ấm nhẹ lên vai…

 

Nàng bó gối trên chiếc ghế bành to quá khổ – chiếc ghế đã dành tặng nàng hàm ơn cuối ngày, nó ôm gọn nàng vào lòng, thay cho anh! Nàng đưa tay vẫy chào anh trong tưởng tượng. Nàng cố tình giữ khoảng cách xa đủ để nhìn thấy chiếc lưng chắc chắn của anh lướt qua cánh cửa tự động. Nàng quay mặt đi, anh khuất vào cánh cửa cùng với bàn tay nắm chặt một bàn tay mềm mại đung đưa bên cạnh!

 

Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã… Nàng không muốn ngã lúc này! Hai bên đường đã lấp lánh đèn, nàng chớp nhẹ mắt, dòng người mờ dần trước mặt. ánh đèn nhảy múa nhoè nhoẹt nhoè nhoẹt…

 

Yên vị trên máy bay, anh đưa tay sờ vào chiếc túi xách nhỏ dưới chân, quyển sách nàng tặng anh trước khi chia tay nằm im lặng, im lặng như cách nàng chào anh trước đây vài giờ bằng tin nhắn không lời! Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, lấy quyển sách đặt lên đùi. Mùi sách mới thoang thoảng làm anh sởn gai óc… Anh dùng tay trái lật nhẹ trang đầu tiên, dòng chữ bé xíu nàng đề tặng hiện lên. Anh liếc mắt qua chỗ ngồi bên cạnh, siết nhẹ bàn tay mỏng manh trong bàn tay phải to khoẻ của mình rồi chìm vào những con chữ trước mặt… chuyến bay hãy còn rất dài… anh thì thầm chỉ đủ mình nghe “miss you…”

 

Nàng quyết định tô lại mơi son, diện bộ váy ôm sát người, ùa ra phố, hát vang và cười to hơn bình thường. Cuối cùng thì gió có mạnh đến đâu cũng không thể làm nàng ngã, mà dẫu có ngã nàng cũng tự biết cách đứng lên, dễ thôi mà, 365 ngày chỉ có một ngày Giáng Sinh để người ta thấy chao lòng, 364 ngày còn lại, tuyệt nhiên lòng người đã chết …

 

Nàng bước từng bước, mỗi bước đều đặn độ chừng 40 cm, không hơn không kém, phía trước mặt hồ lênh loáng nước. “1,2,3,.. phù”, chong chóng máy bay xoay tít, nàng thấy mình chao đảo, dòng nước sóng sánh, chòng chành, lạnh buốt, nàng buông tay, nàng nghe mình trôi đi, trôi đi cùng nụ cười giòn tan của anh trong một tối Giáng Sinh gió mạnh… Nàng nghĩ, từ đây về sau sẽ không còn mùa Giáng Sinh nào để nhắc nàng nhớ về sự ra đi của cha nàng hay sự ra đi của anh. Nàng cũng không còn phải trải qua bất kỳ đêm Giáng Sinh nào như đêm nay, chắc chắn không còn nữa… kể cả nỗi cô độc!

 

Trên không trung, chiếc máy bay vừa bay vào khu vực thời tiết xấu. Thân máy bay hơi chao đảo làm anh giật mình đánh rơi quyển sách xuống sàn. Anh buông tay phải ra theo quán tính chụp lấy cuốn sách. Bàn tay bên cạnh bất ngờ choàng tỉnh trong cơn ngái ngủ. Anh bối rối xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh rồi từ từ đưa mắt tìm cuốn sách đang nằm lặng lẽ dưới chân mình! Cô tiếp viên trưởng trấn an mọi người bằng âm điệu bình thản. Những cái đầu lô nhô xung quanh lại chìm vào giấc ngủ vừa bị đánh thức. Chiếc máy bay chao nhẹ một chút rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Tiếng rù rù của động cơ vang lên đều đặn, tiến thẳng vào bóng đêm sâu hoắm…

 

Anh không dám buông bàn tay bên cạnh dù chỉ một lát để nhặt quyển sách lên. Anh sợ phải đối diện với những thứ như là lựa chọn! Bên cạnh anh, gương mặt bình thản trắng ngần đang thở đều trên bờ ngực nhấp nhô. Anh nhìn gương mặt đó một hồi lâu, tựa như nếu nhìn sang hướng khác, anh sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi dày gợi cảm. Tất cả đường nét này đã hớp hồn anh ngay lần đầu tiên gặp mặt. Cảm giác nhớ lại khoảnh khắc đó làm anh cọ nguậy trên ghế. Chân anh khẽ chạm vào quyển sách lạnh ngắt dưới chân. Anh cúi nhìn xuống nó. Ánh mắt trơ trọi và cô độc của nó ngước nhìn anh tha thứ. Anh hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt bao lấy tầm nhìn của anh. Anh nhìn xoáy vào bên trong bóng đêm cho đến khi hai mắt mỏi nhừ và ko còn thấy gì nữa…

 

Giáng Sinh – người ta sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, anh sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, nàng sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, thế giới sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh…

 

YK Đỗ – GSDL 2014.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Chín 20241:01 SA(Xem: 1155)
Lời giới thiệu: Thủ tướng Hun Manet với hậu thuẫn của cha ông, người đã đề xướng ra công trình kênh Funan Techo như một Đại vận hà của dân tộc Khmer, đồng thời là di sản triều đại của cha con họ. Về địa chính trị, tuyến đường thủy vận này cho họ phương tiện chuyển hàng hóa từ Phnom Penh ra biển, không còn phải theo tuyến đi trên Sông Tiền hay Sông Hậu, sẽ giải thoát họ khỏi sự phụ thuộc vào Việt Nam. Cha con Hun đã được sự hậu thuẫn mạnh mẽ của dân chúng khi đặt cho dự án này dưới tên Funan, khơi động lên tinh thần dân tộc bài Việt, và soi sáng lại lịch sử Đế chế Funan của họ. Theo giới chuyên gia quốc tế, và phân tích trên Viet Ecology Foundation, lợi ích kinh tế của công trình này chắc chắn không khả thi, tác động nặng trên môi sinh cho Cam Bốt và xuyên biên giới xuống Việt Nam nhưng đã bị chính quyền Phnom Penh giảm thiểu hóa và gạt bỏ. Phnom Penh không giải trình toàn bộ chi phí và việc di dời đền bù cho người dân họ như thế nào. Họ cung cấp thông tin bất nhất và sai lệch ...
23 Tháng Chín 202412:44 SA(Xem: 1274)
Ướt chùng lòng anh / Thềm mưa bụi / Con tàu lầm lũi vùng quên lãng / Đi vào đi vào sương, hoa muồng vàng mù tối / Đắng khói hai hàng cây nuôi dưỡng tình đầu
23 Tháng Chín 202412:02 SA(Xem: 1122)
Cây thị tỏa bóng mát thâm u giữa cánh đồng, đón những ngọn gió lồng lộng mát rượi từ phương xa thổi lại, đây là nơi các bác nông dân nghỉ ngơi tránh cái nóng ban trưa, hoặc các khách bộ hành nghỉ chân trên con đường thiên lý mệt mỏi. Đây là nơi lũ trẻ của trường tiểu học cộng đồng Hòa Do thường tụ tập nô đùa trong những ngày nghỉ học.
22 Tháng Chín 202411:51 CH(Xem: 1418)
Thu rung rung ánh tơ vàng / Phím loan lãng đãng, nồng nàn đêm mơ / Trăng nghiêng nghiêng đắm vườn thơ / Lao xao hoa mộng nờ… bờ nhân gian
22 Tháng Chín 202411:34 CH(Xem: 1365)
Anh à, giữa những ngày hội của người làm phim cả nước tại thành phố biển Nha Trang, quặn lòng trước thảm cảnh của dân ta - nhất là người dân vùng núi Tây Bắc - Đông Bắc qua mấy đợt lũ lụt lên tiếp, em bỗng nhớ về anh… Những điều anh dự báo và khẩn thiết kêu gọi trong kịch bản phim truyện "Vùng rừng nóng bỏng" chưa kịp lên màn ảnh đã rơi ập vào chính số phận của anh: chiếc xe khách chở anh đã bị đổ tại đèo Chiềng Đông hiểm trở, do hậu quả của những cơn lũ rừng, sau nhiều năm tháng dài đốt phá rừng triền miên vô tội vạ!
22 Tháng Chín 202411:26 CH(Xem: 1500)
tôi về gặp lại mùa thu / gặp lại một đám cỏ mù bên sông / mẹ tôi đã bỏ cánh đồng / theo mây lên núi hóa rồng mà bay
22 Tháng Chín 202411:17 CH(Xem: 1227)
Chắc bạn cũng có nghe câu chuyện về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt, từng là đứa trẻ mồ côi bên Việt Nam. Tôi thật sự cảm động muốn khóc, không phải vì ông là người có tài, đẹp trai, ăn nói khôn ngoan hay làm lớn mà vì nếu cha mẹ nuôi không mang ông về Đức, có thể hôm nay ông cũng đã là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam. Bạn tôi muốn kể cho quý vị nghe về một đứa trẻ bụi đời, lang thang đầu đường xó chợ trên đất Hoa Kỳ, nhờ mẹ nuôi Việt Nam mang về chăm sóc, dậy dỗ đã trở nên người hữu dụng.
13 Tháng Chín 20243:25 SA(Xem: 1387)
bay nửa vòng đời ngơ ngác tìm nhau / chưa kịp chạm tay / mùa thu đã cháy / trong lá khô đôi môi nào run rẩy / mãi hoài không gọi nổi / một cái tên
12 Tháng Chín 20246:15 CH(Xem: 2116)
Bài thơ GIÓ đã được thi sĩ Đức gốc Việt Nguyễn Chí Trung trình bày từ năm 2004 tại nhiều Đại Hội Thi Ca Quốc Tế (International Poetry Festival) trong các buổi đọc Thơ trước công chúng. Bài thơ được viết bằng tiếng Đức vào mùa Thu năm 1993 và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng cũng như xuất bản ở nhiều quốc gia Âu châu (Ý, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha …).
12 Tháng Chín 20243:39 CH(Xem: 2316)
Lúc ngồi trong xe với Hiệp rồi, anh vẫn còn thắc mắc: “Tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại cùng nhận tin Lê mất. Ông đâu có biết hắn là ai.” Hiệp ngồi thẳng người, chăm chú nhìn ra phía trước. Gương mặt hắn bình thản như một ngày biển lặng. Lần chót anh gặp hắn là lúc hai người đang đi ngược phía với nhau trong khuôn viên đại học, vội vã đến lớp cho kịp giờ dạy. Sau hai năm đại dịch, cả hai mới gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, hứa hẹn sẽ lại cùng đi uống cà-phê hay ăn phở như ngày trước. Thế mà một năm học đã trôi qua, không ai gọi ai, hẹn hò gì cả. Anh buồn buồn nghĩ, mỗi người ai cũng bận bịu với vợ con, làm gì mà có thì giờ nhàn rỗi để tán dóc với nhau.