- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIÁO SƯ KÊ LÀM QUỐC SƯ

13 Tháng Tư 202011:23 CH(Xem: 17254)


tran thanh canh- coronavirus 2020
Tác giả Trần Thanh Cảnh - Mùa đại dịch coronavirus 2020

Sau khi làm cố vấn cho hai nhiệm kỳ nội các thành công rực rỡ, ngài Kê về nghỉ ngơi. Lần này là nghỉ hẳn. Ngài nghỉ công cuộc kinh bang tế thế là phải, bởi hai hậu duệ: Hùng Văn Hạ nghĩa tử và Giang Đình Tinh Anh nam tử kỳ này đều tiến bộ vượt bậc, chiếm chân chủ chốt của nước nhà. Hạ nắm nhà đỏ còn Tinh Anh nắm nhà trắng. Không lý lẽ gì mà ông bố lại đi thưa dạ bẩm vâng với hai con được.

      Bởi vậy, hai chủ chốt bèn sai quân bay lên một vùng bán sơn địa không xa Hà Nội mua rẻ vài chục héc ta đất đồi, xây khoanh lại rồi cho làm ngay con đường riêng chạy thẳng từ đường quốc lộ vào, xây một phủ đệ vườn tược hòn giả sơn, suối tào khê...thành một khu rộng đến mấy héc ta mênh mông lộng lẫy như rì sọt. Nhà cửa cây cối, hồ nước phủ thờ trùng điệp bát ngát, nước Nam này chưa từng có. Hai tay con còn tuyển một đội gia nhân ăn lương nhà nước về phục vụ ngài Kê cho chu đáo và xứng tầm công trạng quốc gia. Dịp nào mà việc nước thư thả, việc nhà ổn định là vợ chồng con cháu lại rồng rắn xe pháo dắt nhau về nghỉ ngơi thăm hỏi phụ thân. Thật tiện lợi mọi bề.

    Năm ấy ngài Kê ngoài tám chục. Bà vợ thì đã mất trước đấy dăm năm. Nên ngài về phủ ở một mình. Không phải là một mình, nói thế chưa chính xác, bởi còn có đội nhân viên y tế, phục vụ, thư ký... mà hai tay con chủ chốt nước nhà đã sai người tuyển chọn, huấn luyện kỹ càng cùng ở trong phủ đệ. Thật ra lúc đầu ngài cũng không muốn ở đó. Nhưng ngài cũng không muốn về quê làng Ngọc làm gì. Bởi cái dân cò trắng ấy bạc như vôi. Nhà ngài vốn lừng lẫy khai quốc công thần đóng góp cho cách mạng từ thủa cướp chính quyền, kháng chiến, cải cách ruộng đất... đến nay bao nhiêu là công lênh, nhưng họ có coi ra gì. Đến bây giờ hai hậu duệ của ngài đã nắm vai chủ chốt nước nhà mà nhắc đến, đám dân đen bất trị kia vẫn xì một tiếng rõ dài, phẩy tay ra điều không thèm bình luận. Nên ngài Kê hoàn toàn không có mảy may ý định dù là nhỏ nhất trong đầu, về ở lại cái làng quê cố đỉn xưa. Ngài muốn ở cùng biệt thự công vụ với tay con trai chủ nhà trắng dưới thủ đô kia. Thế nhưng vợ chồng Tinh Anh bàn nhau, tham khảo ý kiến của Hùng Văn Hạ chủ nhà đỏ nữa, cho rằng như thế hơi bất tiện. Là bởi vì bây giờ họ đều đường đường phương diện quốc gia, mỗi bước đi bước nghỉ đều có giám sát bảo vệ chặt chẽ. Mà cụ khốt nhà mình từ xưa đến nay quen thói phóng túng. Thích gì làm nấy. Bạ đâu nói đấy. Gặp đâu chơi đấy. Ở cùng không cẩn thận có lúc tai tiếng. Thôi tốt nhất là đưa cụ lên núi. Xây phủ đệ cho ở. Tuyển nhân viên phục vụ. Lúc nào cụ thích đi chơi đâu đó thì sai người đưa đi. Tuyệt không ở cùng, ảnh hưởng đến quốc gia đại sự...

Chuyện thế là ổn. Hai hậu duệ chỉ còn tập trung vào việc lãnh đạo nước nhà xây dựng chủ nghĩa a bê cê dê ngỗng cho mau thành công, tấn tới thiên đường mặt đất thế giới đại đồng nay mai. Nhưng mà chuyện quốc kế dân sinh, quốc gia đại sự ta không bàn ở đây. Bởi thực ra cũng chả có gì mà bàn, mọi việc đã bày ra trước mắt thiên hạ như thịt chó bày đĩa rồi, còn bàn làm cái gì cho mất thời gian. Việc ấy đã có những tinh hoa hậu duệ nước nhà lo. Ấy là cái hồng phúc to lớn của dân nước mình vậy, mang tiếng công dân làm chủ một nước cộng hòa nhưng chả phải lo gì, chả phải cân nhắc bỏ phiếu bầu bán ai. Mọi chuyện đã có người lo cho cả. Còn chuyện là sau khi hai hậu duệ yên vị hai vai chủ chốt nước nhà, mới ngồi đàm đạo với nhau.

      Như thường lệ, Hùng Văn Hạ mở lời trước:

    -Anh em mình nhờ phúc ấm tổ tông, nhờ sự vun đắp của thân phụ, nay cùng đứng đầu thiên hạ, lẽ cũng nên làm cái gì báo hiếu ông cụ.

    -Thì nhà thờ phủ đệ xây cất nguy nga nhất nước, ông già thì hẳn khu rì xọt mênh mông để ngự. Thích sơn hào hải vị, có ngay. Thích đi ngao du sơn thủy, đưa đi. Thích gái tơ, sẵn đấy. Đúng là thích gì có nấy. Báo hiếu đến thế còn đến đâu nữa?

    -Đó mới chỉ là những cái vật chất cụ thể. Gọi là vật thể. Cần phải báo hiếu cả về mặt tinh thần, những cái phi vật thể kia. Đấy mới gọi là tận hiếu chứ. Mình đứng đầu nước nhà, phải nêu gương cho dân đen họ học tập, chứ đạo đức xã hội dạo này xuống cấp quá. Toàn cướp giết hiếp, thảm sát cả nhà cả ổ cả họ hàng hang hốc, không khéo thì nước hỏng hết!

    -Theo ý ông thì nên làm cái gì nữa?

    -Tôi nghĩ anh em mình nên đi đầu nêu cao chữ hiếu. Hiếu, là nền tảng đạo đức của con người đấy. Ta báo hiếu về mặt chăm sóc vật chất nghĩ cũng cực đỉnh rồi. Nay ta sẽ tôn ông cụ làm quốc sư cho xứng đáng công lao của ông với anh em mình và nó càng nâng cao vị thế của ta. Chắc ghế.

     -Quốc sư. Hay! Chủ nhà trắng Giang Đình Tinh Anh vừa reo to vừa vỗ đùi đánh đét một cái. Hơi nhướng người lên, hướng về phía Hùng Văn Hạ, chắp hai tay như thi lễ nói tiếp: Toa xin bái phục moa về cái sáng kiến này. Để mai gọi bọn bộ thông sang phối hợp với bên ban truyền của moa triển ngay.

      Hôm sau bên hội trường nhà lớn có cuộc họp liên tịch, liên ngành quan trọng. Họp mở. Mời tất cả các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước tới dự. Đông đặc hội trường. Riêng đài hai con vịt gửi ba nhân bẩy là hăm mốt nhân viên tới tác nghiệp, gồm bảy ê kíp quay phim, phóng viên, kỹ thuật, hùng hổ lao ngang, bổ dọc, dí máy quay, micro vào từng đại biểu khách mời, tường thuật trực tiếp liên tục trên bảy kênh sóng quốc gia cho đồng bào cả nước xem sướng tê con mắt bên phải, phê lòi con mắt bên trái.

     Tại cuộc họp ấy, ngài trưởng ban truyền đăng đàn, quán triệt rằng:

 “Truyền thống ngàn đời của dân tộc ta là tôn sư trọng đạo. Một chữ là thày, nửa chữ là thày, mà đến góc chữ cũng vẫn được tôn là thày! Ngành nghề nào cũng phải có tổ sư, tức là tổ để thờ...”

Ngài trưởng ban truyền nói đến đây thì ở ghế chủ tọa, thượng thư bộ thông, vốn là tay lính tẩy sang ngang, chen vào luôn:

“Đến như nghề làm đĩ họ cũng có thần bạch mi để thờ làm tổ sư kia!”

Trưởng ban truyền đang đứng trên bục phát biểu nghe thấy, nhăn mặt, quay sang lườm: “im”! Rồi quay lại diễn giả phía dưới chém tiếp:

“Nước Việt ta thời xưa sử dụng Hán tự, thờ các ông Khổng Văn Tử, Chu Văn An làm thày của nước...”

Thượng thư thông lại ngứa miệng chen luôn: “Khổng Tử thôi, không có văn!”

Trưởng ban truyền quay sang, nghiến răng trèo trẹo, hạ giọng gằn: “Ông thì biết cái đéo gì mà lắp bắp? Không có văn ai gọi là thày?Im ngay! Nói nữa gọi bảo vệ tống ra ngoài đó.” May mà đoạn hội thoại bên lề ấy các máy thu trực tiếp không ghi được. Dẹp yên bộ thông, trưởng ban truyền quay sang dõng dạc:

“Nước ta từ ngày chuyển sang dùng quốc ngữ tới nay đã mấy trăm năm. Kể từ ngày ấy đến nay chưa tìm được ai xứng đáng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, chữ nghĩa thơ văn hào sảng, học trò thành đạt trùm thiên hạ để thờ làm bậc quốc sư, cho ra dáng một nước có truyền thống văn hiến lâu đời. Nay Giáo sư Kê, nguyên Viện trưởng hàn lâm súc sản, huân chương công trạng quốc gia, thày đào tạo ra ba vạn chín nghìn tiến sĩ, cố vấn nội các hai nhiệm kỳ... Lại là thân phụ hai vị chủ chốt đương nhiệm lẫy lừng đất nước. Thật là một bậc tài đức vẹn toàn xứng được tôn vinh là vạn thế sư biểu cho cả nước phụng thờ. Chúng ta cần có ngay những chương trình hành động khuếch tán, à không… khuếch trương quảng bá rộng rãi thân thế sự nghiệp và công tích của ngài Kê: Tôn vinh ngài là bậc quốc sư!”

Nói đến đây, trưởng ban truyền giơ tay chém mạnh một phát lên mặt bục, khiến cho micro, máy thu âm của các hãng truyền thông đưa tin trực tiếp nhảy bật lên như động rồ, rơi lả tả xuống đất. Bọn phóng viên vội lao đến nhanh như thỏ, nhặt lên đưa ngay về vị trí cũ để thu âm lấy lời vàng ý ngọc của lãnh đạo. Trưởng ban truyền nhìn cánh phóng viên đang tấp nập rối rít tít mù, xoắn shit chĩa hết míc vào mình có vẻ hài lòng. Khoan thai với chai nước mở nắp, nhấp một ngụm rồi dõng dạc:

“Bộ thông đâu?”

“Có tôi!”. Thượng thư bộ thông đang kín đáo nhắn tin với em MC của đài hai con vịt, nghe gọi đến tên giật nảy mình, đánh rơi điện thoại, vội đứng phắt dậy. Theo phản xạ lâu năm của một quân nhân chuyên nghề hầu hạ các thủ trưởng, vội giơ tay ưỡn ngực chào nghiêm như đợi quân lệnh.

Trưởng ban truyền có vẻ hài lòng: “Thay mặt cho tổ chức lãnh đạo thiên tài vinh quang mãi mãi của đất nước, tôi giao nhiệm vụ cho bộ thông cùng các ngành cấp có mặt tại đây, các nhà báo chí truyền hình thông tấn truyền thông chính thống, tôn vinh khuếch trương quảng bá hình ảnh ngài Kê, quốc sư của nước Nam, tấm gương cho sự nghiệp dục để nhân dân cả nước biết mà phụng thờ!”

“Tuân lệnh trên!” Thượng thư bộ thông dập gót giày như ngày xưa đóng lính một phát mạnh. Nhưng gót giày gúc xì đế mềm kêu không rõ lắm, chỉ thấy tiếng bụp, như trẻ con lên ba đánh phát rắm. Buổi lễ phát động tôn vinh ngài Kê- quốc sư nước Việt thành công rực rỡ, kết thúc trong tiếng nhạc hùng tráng quen thuộc.

Thật ra thì cũng có vài kẻ vô công rỗi hơi trong làng Ngọc ngồi xem truyền hình trực tiếp, rồi hôm sau ra ăn sáng ở quán cháo lòng, cãi nhau là ông trưởng ban phát biểu, “sự nghiệp dục” là cái gì? Là sinh dục, tình dục hay thể dục? Thật chán. Chẳng qua là ông ấy trong lúc hứng khởi hơi quá nên nhịu giọng chút, chứ ý tứ sâu xa là nói về sự nghiệp giáo dục vẻ vang của nước nhà đang đà tấn tới là rõ rồi. Lỗi ấy nhỏ không nên chấp làm gì. Nhưng như đã nói, cái bọn dân đen ấy không tính, cứ ba xu rượu vào rồi chém gió loạn. Nẫu. Ta chỉ nên quan tâm vào việc lớn, đại cục kia.

Đại cục là ngài giáo sư Kê sẽ thành quốc sư, vạn thế sư biểu, sánh ngang với cụ Khổng cụ Chu ngày xưa, tấm gương cho mọi thế hệ học sinh nước nhà học tập noi theo kính yêu thờ phụng.

Thế là từ hôm ấy trở đi, trên tất cả các phương tiện truyền thông nước nhà đều dành chỗ, dành thời lượng để tôn vinh ngài Kê. Kiểu như: “Cuộc đời ngài Kê”, “Chuyện ngài Kê”, “Ngài Kê liệt truyện”, “Tấm gương Giáo sư Kê”, “Huyền thoại Kê vàng” vân vân và vân vân. Thôi thì trăm hoa đua sắc, trăm nhà đua nở. Thơ ca nhạc họa, truyện ngắn tiểu thuyết bút ký trường thiên dài kỳ các kiểu. Thậm chí bên bộ dục còn phát động cuộc thi kể chuyện về ngài Kê trong học sinh các cấp, rầm rộ. Có con bé học trò lớp ba mãi trên Mù Căng Chải chưa xuống núi lần nào được giải nhất. Nó kể về công đức ngài Kê với các đồng bào mèo mán lô lô trên quê nó cực hay, nức nở. Hay đến nỗi ngài Kê hôm ấy mở ti vi xem cũng rơi nước mắt. Ngài không ngờ là công đức của mình lại lớn lao bao trùm dường ấy. Ngài hỏi bọn xung quanh xem Mù Căng Chải là ở chỗ nào, hình thù nó ra sao, rồi gọi em thư ký quỹ chi ngay một món tiền lớn, gửi tặng con bé. Món này dự cả nhà nó sẽ không cần làm nương ba năm vẫn có mèn mén ăn và bố nó đủ rượu để xoắn quẩy cả ngày.

Nhân đấy quốc sư Kê hỏi em thư ký: “Bây giờ trong tài khoản của quỹ có bao nhiêu tiền?”. “Dạ thưa cụ, tiền mặt thì con nắm được rõ, còn năm tỷ mốt, nhưng còn số dư tài khoản ngân hàng thì con không được phép biết ạ!”

     Ngài quốc sư Kê hơi bực.

Không phải vì ngài mang danh là chủ tịch quỹ khuyến khích tài năng Kê vàng nhưng hầu như không được biết gì về hoạt động quỹ. Mọi việc ở quỹ này đều do hai hậu duệ chủ chốt nước nhà điều hành cả. Chả là sau khi tấn phong ông bố lên quốc sư, bắt cả nước ca tụng phụng thờ. Họ bèn tổ chức một buổi tiệc gây quỹ mang tên Kê vàng, để khen thưởng khuyến khích người tài trong nước. Dự sau này sẽ mở rộng ra toàn thế giới, hầu sánh ngang với giải Nobel. Hôm ấy mời toàn các đại doanh gia, các nhà tài phiệt có tiếng tới dự. Mọi người đều hân hoan nhiệt tình hưởng ứng. Công khai và kín đáo gửi tiền vào tài khoản ủng hộ việc làm đầy tính nhân văn nhân nghĩa nhân đạo... rất nhiều cái nhân của quốc sư. Hai chủ chốt rất phấn khởi, nói riêng với nhau: “Thành công lớn ông ạ. Phát huy lên quỹ này đủ cho gia tộc nhà mình khuyến tài mười đời không hết!” “Bọn nào góp nhiều nhất?” “Bọn quả đấm thép chủ đạo góp toàn tiền triệu đô trở lên. Để mấy hôm nữa chúng nó trình dự án vay vốn nước ngoài đầu tư sản xuất kinh doanh lên tôi phê duyệt cho, còn đổ về nhiều.” “Cái quỹ này mình phải quản chặt ông ạ. Mỗi năm rút độ mươi tỷ tiền mặt để sẵn trong két, cho cụ chi khen vung lên lấy tiếng. Còn phần kia phải kín đáo rẽ dòng sớm chứ để nhiều quá là không ổn.” “Yên tâm, việc này giao con My lớn nhà tôi lo, chuyên viên tài chính của G&S xử thì thôi rồi. Đảm bảo kín bưng, mất tích!” “Ok. Cứ đầu tư bất động sản, doanh nghiệp gì đó sinh lời là được. Hết nhiệm kỳ anh em mình sang bển có sẵn vài trăm mẫu vườn nho mà nghỉ ngơi cho thoải mái, xa cái đám an nam mít này ra cho đỡ nhức đầu!”

     Nhưng ngài quốc sư bực không phải vì vấn đề tiền.

Bởi đến tuổi này rồi thì tiền với ngài nó cũng chỉ như tờ giấy trẻ lên ba nguệch ngoạc bôi màu vào mà thôi. Mà ngài bực vì lẽ khác. Là vì dịp gần đây không hiểu sao bọn nhân viên nữ trẻ ngoan ngoãn, đang “phục vụ” ngon lành, bỗng bị hai tay con chủ chốt điều đi đâu mất tích. Thay vào đó, chúng nó điều một đội khác đến phục vụ ngài quốc sư. Bọn này cũng ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng, một điều cụ hai điều con cung kính nhất mực. Thế nhưng nó ngoan quá, cung kính quá làm ngài đâm bực! Cứ ới một cái là “dạ thưa cụ con đây”! Cả ngày cả đêm làm cụ. Mất cả hứng! Lại ăn mặc xống áo kín bưng, cổ cồn ca ra vát như chính khách. Chả lẽ lại gọi nó, con ơi con, mở bớt cái cúc áo ra cho cụ ngắm titi một chút à? Chả bù cho bọn trước, váy áo tung tăng bướm bay lượn, bưởi bòng bán thoải mái cả ngày, anh em ngọt xớt, thích lúc nào là chiều lúc ấy, thích bướm có bướm thích ti có ti...

Ngài quốc sư kín đáo phàn nàn với hai tay con thì được giải thích, bây giờ ông là quốc sư, mai ngày chết đi sẽ được thờ là vạn thế sư biểu- thày của muôn đời. Nên phải gương mẫu giữ gìn. Không suồng sã gái gú như trước nữa. Tuyệt đối không!

     Quốc sư Kê rất bực bội, khó chịu trong người.

Có cái món thú vị nhất ở đời thì bị bọn con ngăn cấm. Đã thế dịp gần đây, chúng lại đưa đi khắp danh lam thắng cảnh, đền thờ anh hùng liệt sĩ, miếu mạo đình chung, chùa to chùa nhỏ nước để ngài ban chữ. Mà cái món chữ nghĩa với hương khói xưa nay ngài Kê có ưa gì đâu. Ngài chỉ ưa có mỗi một món. Chúng nó biết thừa.

    Hùng Văn Hạ bảo: “Ông bây giờ là thày của cả nước nên mong ông giữ gìn quốc thể cho chúng con.”

     Giang Đình Tinh Anh thì sỗ hơn: “Chúng con đứng đầu nước nhà. Ông là quốc sư. Dòng họ nhà mình giờ đường đường phương diện quốc gia. Ông dẹp ngay mấy cái trò gái gú đi.”

     Chúng nó còn bảo, thú chơi “tứ bất tử” của đàn ông xưa nay, chim hoa cá gái, đến tuổi ông cũng nên dẹp hết. Chỉ nên chơi chữ, cho nó tao nhã, cho ra dáng bậc quốc sư thông tuệ đức cao vọng trọng. Thế là chúng liên tục đưa quốc sư Kê đi ban chữ khắp nơi. Văn bia chữ nghĩa thì đã có một ban thư ký soạn rồi, ngài chỉ việc đọc rồi áp ấn tín quốc sư vào. Trao cho bọn các nơi đến. Chúng cung kính nhận, đem khắc vào bia đá bảng vàng cho thiên hạ chiêm ngưỡng. Lúc ra về, chúng kính cẩn dâng ngài một số tiền gọi là ủng hộ vào quỹ Kê vàng. Nên quỹ cứ nở mãi ra, lớn mãi lên. Bởi ngài chỉ ban chữ chứ không ban tiền. Ngài không dây dưa đến tiền. Tiền nó làm ô uế trần tục cái danh cao vọng của ngài đi. Đấy là hai hậu duệ của ngài nói thế. Chúng cử ban thư ký quản cả.

Nhưng nước Việt mình vốn hẹp. Chùa chiền đền miếu danh tự cũng không nhiều nên chả mấy đã đi khắp nước. Nơi nào văn hay chữ tốt của ngài quốc sư Kê cũng đã phủ đầy. Nhẽ mỗi nơi lại ban chữ vài lần? Nó nhàm đi, thế thì ra cái thể thống quốc sư gì nữa.

“Thôi, ông cứ ở phủ, lại chim hoa cá trong vườn mà chơi. Thỉnh thoảng có khách đến yết kiến xin chữ thì tiếp.” Chủ nhà trắng, Giang Đình Tinh Anh bảo thế. Còn chủ nhà đỏ thì cho người về làng tranh Đông Hồ, đặt họ vẽ cả lố những chữ nho kiểu như: tâm, đức, nhẫn, thọ, khang, ninh, trung, tín, hiếu, nghĩa vv …trên giấy dó, để sẵn. Mỗi ông khách đến được ban cho một chữ có áp ấn tín quốc sư vào, lấy làm sung sướng lắm. Từ ấy trở đi, phủ quốc sư được coi như thánh địa của các quan chức, doanh gia nước Việt cần phải đến cúng tế xin chữ hàng năm. Và những dịp như khai trương động thổ công trình công ty, xin được chữ của quốc sư Kê về lồng kính treo lên, rất lấy làm yên tâm. Phát tài phát lộc thiên niên vạn đại mãi mãi ngàn năm.

Cứ vậy, hàng ngày quốc sư Kê vận bộ quần áo bằng lụa đỏ ung dung thư thái đi dạo trong rì sọt và đợi tiếp khách ban chữ. Tưởng như cuộc sống trên cõi thần tiên chứ không phải phàm trần. Thế mà không hiểu tại sao, quốc sư dạo này kém ăn biếng ngủ, gầy sút hẳn đi. Hai hậu duệ cũng lấy làm lo lắng bèn cho ban bảo vệ sức khỏe nước nhà mang máy móc về tận nơi khám xét đo đạc. Chẳng ra bệnh gì. Ngài quốc sư vẫn cứ ốm lửng. Tâm thần bất định. Thân thể lúc nóng lúc lạnh. Người hao gầy. Chả thiết ăn thiết ngủ. Suy kiệt dần đi. Liệu bề khó qua.

      Hai hậu duệ của ngài lại hội ý với nhau.

“Bệnh già thôi, chả vấn đề gì đâu. Mà cụ cũng đến cõi rồi, có quy tiên cũng được rồi. Tôi nói thật, cụ quy lúc này là vẻ vang.” Lần này Giang Đình Tinh Anh chủ nhà trắng mở lời trước. Tay này vừa dắt bầu đoàn thê tử lên thăm quốc sư tuần trước nhưng bị ngài Kê phẩy tay, nằm quay mặt vào tường, không tiếp chuyện.

“Biết là thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy sao sao... Để cuối tuần này tôi bố trí lên thăm cụ một mình, hỏi xem cụ có nguyện vọng cuối cùng gì đáp ứng nốt, cho khỏi ân hận.” Chủ nhà đỏ, Hùng Văn Hạ băn khoăn tiếp lời.

“Mà này, cái quỹ kê vàng con My xử sao rồi?”

“Yên tâm. Đã xử gọn. Sang hết bất động sản và các khoản đầu tư ở bển rồi. Nó đã tự động chia đều cho ông và tôi 50:50. Con này khá, thạc sĩ tài chính Harvard ra có khác. Nói nửa câu là hiểu ngay.”

“Ok. Thế thì yên tâm rồi. Chuẩn bị cho ông bô cái quốc tang nữa là đẹp. Cuối tuần ông cứ về một mình nhé. Ông cụ không ưa tôi, ông nói chuyện hợp hơn.”

“Ừ. Nếu hai anh em mình trụ được khóa tiếp nữa thì ta để quỹ Kê vàng hoạt động. Thu tiếp. Còn dự tình hình có biến thì ta giải tán quỹ trước, quyết toán tài chính, cho bọn quân bay làm báo cáo các khoản đầu tư ở bển bị lỗ, mất vốn. Xong. Xóa sạch dấu vết, yên tâm nghỉ ngơi làm người tử tế, hỉ!”

      Cuối tuần đó, hậu duệ nghĩa tử Hùng Văn Hạ, đương kim chủ nhà đỏ lên thăm ngài quốc sư Kê- nghĩa phụ.

     Ngồi trên xe một mình, Hạ bỗng miên man nghĩ về những ngày đã qua. Từ một cậu thanh niên trẻ ở làng quê nghèo khó vùng đồng bằng Bắc Bộ, đi học trung cấp rồi được điều về Viện hàn lâm súc sản làm chân rửa ống nghiệm, chuẩn bị hóa chất cho các nhà khoa học nghiên cứu. Gặp được ngài Kê. Nhận làm nghĩa phụ. Rồi được ngài Kê nâng đỡ lên dần dần. Tốt nghiệp đại học. Lấy bằng tiến sĩ. Rồi thành giáo sư Viện trưởng kế nhiệm thày. Từ một kẻ chân trắng ngọng líu ngọng lô, nói nửa câu người ta cũng bịt miệng cười. Đến thành chủ chốt nước nhà, đăng đàn chém gió cả nước mắt chữ o mồm chữ a lắng nghe lời vàng ý ngọc. Thực sự công ơn tác tạo của ngài Kê với Hạ chủ chốt quá lớn. Nên mọi ý thích của ngài Kê xưa nay đều được Hạ đáp ứng chu đáo. Thậm chí đón trước được cả ý ngài. Ngài Kê vẫn nói với đám tay chân rằng, trong hai đứa con, thì ngài yêu quý và hợp tính Hùng Văn Hạ hơn.

    Xe về đến phủ, Hùng Văn Hạ vào ngay phòng nghỉ đặc biệt của quốc sư vấn an. Hạ ra hiệu cho người phục vụ lui hết. Còn một mình, Hạ quỳ xuống bên giường khẽ gọi: “Thưa thày, con về hầu thày đây ạ.”

     Quốc sư đang nằm quay mặt vào tường, trở mình xoay ngửa. Hạ ngồi lên cạnh nệm, cầm tay quốc sư hỏi: “Thày có nhận ra con không?”

“Hạ đấy à...”

“Vâng con đây. Thày ăn gì để con  sai làm?”

Im lặng...

“Thày ăn yến nhé?”

“Không!”

“Thày uống chút sâm Triều Tiên họ gửi biếu nhé?”

“Không sâm!”

“Thế thày muốn gì xin nói ra để cho con được báo hiếu?”

Im lặng...

Hạ xuống giọng thấp nữa, như thì thầm:

“Thày ơi, công lao thày với con kể biển trời không hết. Xin thày cho con một cơ hội cuối báo đáp người. Thày với con vừa tình cha con, thày trò, đồng nghiệp... Thày muốn điều gì thì là ý trời với con. Xin thày cứ nói ra.”

Nghe đến đây, quốc sư Kê bỗng chống tay định nhỏm ngồi dậy như chưa từng ốm yếu. Hạ vội đỡ ngài dựa lưng ngay ngắn vào thành giường rồi ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn đợi nghe phán bảo. Ngài Kê ra hiệu Hạ đưa cho cốc nước sâm nhấp một ngụm, hắng giọng:

“Các anh bây giờ đều chủ chốt nước nhà, muốn gì được ý, có coi cái thân già này ra gì. Có cái đồ tôi vốn ưa nhất để vui tuổi già thì các anh cắt. Bắt tôi đi làm quốc sư. Sư với sãi gì! Tôi chỉ ưa mỗi món ... anh có nhớ không???”

Hùng Văn Hạ hơi giật mình. Nhớ ngay. Nhớ rõ. Bởi đây cũng chính là món sở trường của Hạ. Cái món muôn năm không chán của cánh đàn ông với nhau đã kết mối thâm tình của Hạ với ngài giáo sư Kê lẫy lừng cả nước bấy lâu nay. Món hà thiên lộn...

Câu nói lái trứ danh của hai thày trò, được dùng lần đầu tiên khi cùng đi công tác xa nhà. Tâm đắc. Ghi nhớ. Đến nỗi sau này mỗi khi cần, họ chỉ cần nói với nhau, đi ăn món hà, thế là đủ hiểu!

Tay học trò số một của quốc sư Kê hiểu ngay tắp lự ý thày. Tay ấy hơi giật mình bởi vì không ngờ ông thày mình năm nay đã xấp xỉ trăm tuổi, dạo này bỏ ăn gầy sút nhiều, ốm yếu lắm. Bàn tay lạnh ngắt, xương xẩu răn reo hầu như chỉ còn da. Chắc gần đất xa trời rồi. Vậy mà ngài vẫn thèm. Vẫn chưa quên món ấy.

“Thày ngồi dậy cố ăn chút yến, uống thêm sâm. Con đi lo ngay món cho thày.”

Hùng Văn Hạ đi ra ngoài gọi một tên tay chân thân tín giao việc: “Ra khách sạn MT nói thằng chủ là ta bảo tuyển cho một em vào phục vụ cụ. Tiền không phải nghĩ, hết bao nhiêu rút két tiền mặt chi cho ngay. Miễn sao phải trẻ đẹp, ngon ngoan, tận tình, hết mình. Mỗi ngày chi riêng cho nó mười ngàn đô. Ứng trước luôn cho phấn khởi nhiệt tình công tác.” Xong Hạ chủ chốt lánh sang phòng bên cạnh nằm nghỉ. Phòng này vốn của bác sĩ thường trực chăm sóc sức khỏe quốc sư, từ hôm ngài ốm nặng đã cho lắp kính một chiều từ đó nhìn sang chứ không nhìn ngược lại được. Để cho bác sĩ thay nhau túc trực coi sóc.

    Nằm một mình, Hạ thiu thiu ngủ đi lúc nào không biết. Chợt nghe tiếng động, Hạ tỉnh dậy. Nhìn sang thấy tay đàn em thân tín đã dắt một cô nàng trẻ đẹp, nhan sắc thuộc hàng chim sa cá lặn vào phòng quốc sư. Dặn dò mọi việc xong, hắn gõ cửa sang phòng Hạ nghỉ. “Xong. Em dặn dò dạy dỗ kỹ lắm rồi. Vào là cởi ngay hết ra cho ông ngắm. Hỏi ông thích ăn uống, thích làm gì cũng cứ thế mà chiều. Tiền đưa luôn, nó phấn khởi lắm, dạ vâng ríu rít, hứa sẽ phục vụ tận tình đâu đấy. Ông thích làm gì cũng được, bao ngày cũng xong...”

Tay cấp dưới chưa nói hết thì bên kia, thiếu nữ trẻ đẹp đã khỏa thân xong. Hạ vốn là học trò ruột của ngài Kê, từng trải chuyện gái gú cùng thày không biết bao trận, qua tay mình không biết bao nhiêu mỹ nhân. Nhưng nhìn sang phòng bên, thiếu nữ khỏa thân đang đi lại nâng giấc chiều chuộng ngài Kê cũng hơi bàng hoàng. Thầm khen, thằng đàn em có con mắt tinh đời. Trong đám nhân viên nữ ngàn ngạt ở khách sạn MT nó chọn được một em thật trẻ trung hoàn hảo. Làn da mịn màng như sứ, trắng hồng, rõ cả những mao mạch li ti bên dưới. Đôi môi đỏ tự nhiên không cần son phấn trông ngon như một lát cá hồi tươi hảo hạng. Và cặp vú, quả là một kiệt tác, tròn xoe, nẩy căng rung rinh trong từng bước chân, khiến hai cái núm nhỏ xinh mơ hồ như muốn bứt tung ra. Rồi bộ mông tròn mềm chuyển động nhịp nhàng với hai đùi thon nhỏ, khiến cho người nhìn dán mắt vào không rời ra được. Hai tên đàn ông âm thầm đứng xem thiếu nữ bón cho quốc sư ăn, uống. Nàng đỡ ngài Kê nằm xuống giường. Đoạn cũng nằm xuống bên cạnh, nâng đầu ngài Kê gối vào cánh tay và bộ ngực nõn nà, duỗi thẳng chân...

    Hạ bấm tay thằng đàn em, thì thào: “Chú mày tinh đời đấy. Kiếm được con đào rất khá”. “Gái trinh đấy sếp ơi. Nó vừa tốt nghiệp phổ thông xong thì xin vào làm khách sạn. Vừa huấn luyện xong. Chưa quan nào kịp chén. Cụ hương hoa tí rồi sếp nhắm chứ?”. “Trinh thật không hay nó vá cả tỉ lần rồi?”. “Đảm bảo! Em vừa cùng cả hội đồng y khoa khám xét cẩn thận toàn diện mà. Vạch ra xem kĩ!”. “Ok. Cứ để cho nó phục vụ cụ đi đã.”

     Hai tay đàn ông lại dán mắt nhìn sang phòng bên.

Một thân thể thiếu nữ đẹp như trong thơ, “dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên”* hiển hiện ngay trước mắt. Đẹp mê hồn. Từ bộ ngực thanh tân như hai quả đồi nhỏ, xoải dần xuống cái bụng gọn gàng mướt mát như một miền đồng bằng trù phú, tâm điểm là chiếc rốn tròn xinh như một bông sen cạn. Mịn màng. Và xuống dưới nữa, vùng tam giác mật, miền đồng thảo muôn đời cày cuốc của cánh đàn ông. Đồng thảo mùa xuân. Những sợi cỏ xuân xoăn mềm nhạt màu phủ một lớp mơ hồ huyền bí trên làn da trắng ngần. Vun cao. Phập phồng. Mời gọi. Không thấy được cái khe suối thần thánh với lạch nước thánh cội nguồn, nhưng Hạ và tay đàn em đều tưởng như mùi hương trinh nữ đang tỏa ra thơm ngát như hương của một loài phong lan quý chỉ nở trong rừng đêm sâu thẳm. Họ cùng kín đáo nuốt nước dãi. Không một tay đàn ông trên đời này có thể nhịn mà không nuốt nước dãi thèm muốn, khi được ngắm thân thể một người con gái đẹp đẽ trinh nguyên đang nằm khỏa thân trên giường sẵn sàng dâng hiến. Tấm thân ấy như là một mâm cỗ cúng chuẩn bị dâng lên thánh thần, được kết tinh bằng trăm ngàn triệu tỉ sơn hào hải vị, hương hoa cỏ lạ trên thế gian. Mâm cỗ thịnh soạn muôn thế hệ đàn ông từ cổ chí kim. Từ nông phu đến hoàng đế. Từ kẻ nghèo hèn đến bậc phú gia địch quốc. Từ Đông sang Tây. Từ châu Á châu Âu qua Thổ Nhĩ Kỳ đến châu Phi nóng bỏng hay châu Mỹ xa xôi. Tất thảy đàn ông trên đời này đều mê muội thèm muốn và không bao giờ biết chán. Mọi hành động của đám đàn ông rồ dại trên trái đất này hình như cũng chỉ để độc chiếm đánh nhắm được mâm cỗ ấy. Đó là nguyên nhân của mọi tranh giành cướp bóc lừa gạt lẫn nhau. Của chiến tranh và hòa bình. Của thăng hoa ái tình văn học nghệ thuật. Nguồn gốc của mọi sự trên đời...

     Hai tay đàn ông mải ngắm sắc đẹp của thiếu nữ, hầu như không nghe được bên kia quốc sư và nàng nói với nhau điều gì. Chỉ thấy nàng hơi nghiêng ngực nâng đầu quốc sư lên. Âu yếm như một bà mẹ, nàng ưỡn cái núm vú nhỏ xinh hồng hồng vào cái miệng méo mó của ngài. Cái miệng già nua cố ngớp ngớp như muốn hút chút sinh khí từ bầu ngực trẻ trung kia. Ngài quốc sư cố gắng cao độ. Tận hưởng cả hai bầu ngực trinh trắng. Ngài vật mình ra giường, nằm ngửa trên tay nàng thiếu nữ, thở. Một lát sau, bàn tay ngài lại rờ rẫm từ từ bò từng chút một trên đùi thiếu nữ, lần sang. Rồi xòe ra úp trên miền đồng thảo mềm mại tốt tươi thơm nức kia. Những ngón tay khẳng khiu hầu như chỉ còn da và xương, cố xoa nắn lần tìm như mọi kẻ đàn ông trên thế gian này khi được sở hữu mảnh ruộng ba bờ thần thánh. Bàn tay xương xẩu lần tìm hồi lâu... Bỗng quốc sư bật ngồi nhổm dậy trên giường, tuột bộ quần áo lụa đỏ vẫn mặc trên người ném xuống đất, động tác nhanh mạnh dứt khoát như của một tay đàn ông sung sức chứ không phải của lão niên đang ốm yếu. Rồi cũng nhanh mạnh dứt khoát như vậy, ngài phủ thân hình già nua của mình lên tấm thân tuyệt mỹ của nàng thiếu nữ…

Đến cảnh đó, Hạ bấm tay đàn em rút nhẹ theo lối cửa sau về khu riêng của chủ chốt trong phủ đệ. Hạ không thể chứng kiến nổi cảnh đó. Hơi có chút gì như là sự cay đắng, cám cảnh mơ hồ khi phải chứng kiến một thân hình đàn ông già lão xấu xí nhăn nheo, xương xẩu, da dẻ đồi mồi loang lổ đang hì hục tìm cách xâm chiếm chinh phục một kiệt tác thân thể thiếu nữ thanh xuân. Như một sự nhục mạ cái đẹp. Không thể nhìn nổi. Nhưng không thể khác, đời là vậy, luôn là sự đánh đổi nào đó. Hạ kín đáo buông một tiếng thở dài. Dù về phương diện đàn ông, Hạ cũng đã từng trải đủ trò, không phải là bậc thánh nhân cao cả gì, nhưng Hạ cũng cảm thấy bất nhẫn. Hạ dặn dò tay đàn em mọi việc rồi đóng cửa nghỉ ngơi.

     Sáng hôm sau, chủ nhà đỏ Hùng Văn Hạ định trở về thủ đô làm việc nước. Trước khi đi lại đến phòng nghỉ của ngài quốc sư Kê vấn an. Phòng nghỉ đặc biệt của quốc sư được thiết kế như một căn hộ khép kín thu nhỏ. Trong đó bố trí đầy đủ hệ thống điều hòa cung cấp dưỡng khí và các tiện nghi máy móc phục vụ khác. Người ở trong đó không cần phải ra ngoài hàng tháng cũng được, bởi hệ thống liên lạc với các phòng kế bên có người luôn thường trực sẵn sàng phục vụ.

    Hạ vào phòng, thấy thiếu nữ và quốc sư đang ngồi ăn sáng cạnh nhau. Họ bón cho nhau ăn thật tình tứ. Hạ lại một lần nữa bàng hoàng, cứ tưởng sau một đêm cố gắng mưa gió ái ân sau trót thì ông thày mình sẽ không còn ra khỏi giường được nữa. Nhưng không. Ngài quốc sư Kê hôm nay tươi tỉnh khỏe mạnh nhanh nhẹn như chưa từng ốm yếu thở không ra hơi. Ngài âu yếm bón cho người đẹp nốt miếng rồi quay ra với Hạ, tâm trạng cực kỳ hứng khởi: “Anh thật là có hiếu. Đại hiếu. Không lầm khi tôi một lòng gây dựng cho anh. Giờ tôi có chết cũng nhắm được mắt rồi…” Rồi ngài quay sang người đẹp vẫn đang ngồi bên cạnh, chu miệng hôn chụt một cái vào má, tiếp: “… mình nhỉ?”. Thiếu nữ e thẹn đỏ bừng mặt, liếc nhanh Hạ một cái. Ánh mắt rất lạ, như có gì đó u uẩn. Hạ thốt nhiên thấy người mình nóng bừng lên. Xưa nay Hạ vốn thích những người đàn bà có cặp mắt to, sâu, long lanh nước thẳm sâu nỗi niềm. Chợt liên tưởng đến hình ảnh thân thể thiếu nữ hôm qua, trong đầu nảy ra một ý. Hạ bấm chuông gọi bác sĩ riêng của quốc sư đến, kéo sang phòng bên cạnh mà hôm qua từ đó, Hạ đã chứng kiến cuộc ái ân của ông thày mình. Hạ trao đổi hồi lâu với bác sĩ rồi tự tay cầm mấy viên thuốc sang phòng ngài Kê, nói: “Để con cho thày uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho khỏe hẳn. Con phải về Hà Nội làm việc. Thày cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Em nó sẽ ở lại cùng thày để chăm sóc lâu dài.”

Quốc sư Kê khoan khoái đón thuốc, nước từ tay Hạ cho vào mồm, nuốt chửng. Hạ tự tay đỡ ngài nằm xuống đệm. Chỉ lát sau, ngài quốc sư đã chìm vào trong giấc ngủ sâu. Hạ ra hiệu cho người đẹp theo mình sang phòng bên. Cũng giống nết ông thày trứ danh của mình, Hùng Văn Hạ cũng không hay nói nhiều với đàn bà những chuyện mây gió trăng hoa tuyết núi sông làm gì. Thích là nhích! Ngắn gọn và dễ hiểu, trực tiếp vào vấn đề chính cho khỏi mất thời gian. Hạ bảo thiếu nữ cứ ở đây chăm quốc sư ít lâu. Mỗi ngày sẽ có mười ngàn đô về tài khoản. Làm tốt, sau này cụ chết thì ngoài tiền trong tài khoản riêng, sẽ có thưởng thêm là một căn hộ ở thủ đô, thích làm việc ở đâu sẽ bố trí. Còn bây giờ, Hạ kéo em nó vào lòng, thơm lên mái tóc mềm mại bảo: “Bây giờ em hãy chiều anh như đã chiều cụ, nhé.” Thiếu nữ ngước mắt lên nhìn Hạ gật đầu. Nàng tuột váy của mình ra, rồi nhanh chóng lột trần truồng Hùng Văn Hạ, đương kim chủ chốt nước nhà…

     Về Hà Nội, Hạ gọi Tinh Anh sang nói chuyện: “Thật là chuyện thần thoại ông ạ! Ông cụ đang ốm liệt vị trên giường tưởng chỉ còn có đợi ngày giờ, thế mà sau một đêm ôm ấp con đào trẻ còn trinh, bỗng khỏe lại như thanh niên. Vừa thấy bọn ở đó nhắn về báo cáo là, tối nay cụ còn dặn chúng làm cả món kê cân để nhắm rượu!”

    Giang Đình Tinh Anh trợn tròn mắt không nói nên lời. Hồi lâu bảo Hạ: “Hay là truyền thuyết của bọn ba Tàu về thuật, thái âm bổ dương, là có thật. Để cuối tuần này tôi về đó xem sao.”

    Hùng Văn Hạ chủ nhà đỏ, nhoài người đến gần chủ nhà trắng Giang Đình Tinh Anh, xuống giọng gần như thầm thì:“Ông nên về một mình, tranh thủ nhắm con ấy phát. Đã lắm. Đằng nào thì ông già cũng hương hoa là chính chứ sao đóng gạch hùng hục như anh em mình được. Để không phí đi. Mỗi ngày tôi lệnh chi hẳn mười ngàn đó. Tôi bảo thằng quân bay rồi, cấm không được đứa nào xớ rớ đến oản thánh, giết chết tươi ngay!”

    Trong kho tàng y thuật bí hiểm của người Tàu, có một thuật để hồi phục sức khỏe cho đàn ông cao tuổi bị suy nhược dương khí. Thuật ấy có tên, thái âm bổ dương. Họ mua hoặc thuê những nàng trinh nữ trẻ về cho các lão nhân ôm ấp sờ mó mút mát mà không quan hệ tình dục, không xuất tinh, bảo tồn dương khí. Không tay nào trong hai hậu duệ của ngài quốc sư Kê có đủ can đảm để hỏi thẳng xem, ngài quốc sư khi ôm ấp cái thân thể tuyệt mỹ trẻ trung kia, chỉ thụ hưởng hương hoa hay đi đến tận cùng của cái sự giao hoan đực cái. Thế nhưng cũng như Hùng Văn Hạ, chủ nhà trắng Giang Đình Tinh Anh không thể cầm lòng trước thiếu nữ trẻ đẹp. Tinh Anh cũng áp chiến thuật của Hạ rỉ tai, cho ngay ông bô hai viên thuốc ngủ, đảm bảo mình tiệc tùng cả ngày ngay mũi cụ cũng chả biết gì!

Hai tay anh em chiến hữu chủ chốt nước nhà rất tâm đắc, khoái trá bảo nhau: “Bọn mình giờ đứng đầu quốc gia, đéo thể đánh nhắm thoải mái như xưa, lắm lúc cũng khó chịu. Thôi ta cứ nuôi con này ở đấy, một việc ba công. Tiện lợi, kín đáo, an toàn!”

     Nàng thiếu nữ trẻ đẹp ấy đến làm ở hệ thống khách sạn MT mới chỉ vài tháng. Nàng xuất thân từ một miền trung du nghèo nàn nhưng nổi tiếng nhiều gái đẹp. Nàng không muốn lặp lại cảnh hàng ngày cắm mặt trên nương sắn đồi chè như bố mẹ. Học xong phổ thông, nàng xin vào làm ở khách sạn MT. Không ai mua bán cưỡng ép hay nhục hình gì đó, như thỉnh thoảng vài tờ báo lá cải của mấy tay phóng viên chuyên xào tin trên mạng đưa. Nàng tự nguyện dấn thân sau khi được một chị quản lý “trao đổi thân tình” về các công việc trong khách sạn. Bà chị này cũng nói rất rõ ràng, làm ở đâu, thu nhập thế nào. Và đồng thời cho nàng lời khuyên chí tình: “Em đẹp, rất đẹp. Nên tận dụng cái vốn tự có vô giá của mình, tranh thủ kiếm lấy một món lớn sau này sống an nhàn sung sướng. Nếu biết cách và đúng chỗ thì em chỉ cần làm ba năm là đổi đời, có thể chuyển nghề đi học hoặc mở nghiệp lấy chồng. Cùng cánh chị em gái, chị nói thật, của chị em mình cứ dùng thoải mái, có mòn đi đâu mà lo. Chỉ có lần đầu là hơi đặc biệt một tí. Nhưng cũng có giá lắm. Em giữ để chị xem có tay sộp nào muốn hưởng, giới thiệu cho kiếm ngay món lớn!”

     Nghe bà chị nói vậy nàng như được khai sáng ra. Thầm suýt xoa. Bởi thực ra nàng đã từng có bạn trai là thằng bạn học cùng lớp phổ thông. Yêu nhau vài năm rồi, cũng hôn hít vuốt ve âu yếm nhau. Nhưng chưa đi đến cùng. Nàng cũng không định giữ gìn gì. Thế nhưng cậu bạn bằng tuổi hơi gà tồ. Hôm kết thúc năm học tốt nghiệp phổ thông, chia tay nhau để cậu bạn về Hà Nội học, còn nàng thì sẽ đi ứng tuyển vào làm nhân viên khách sạn MT theo quảng cáo trên mạng. Nàng định hiến trinh cho người yêu đầu đời của mình. Nhưng cậu bạn trai của nàng chả có đủ tiền để đến bất kỳ cái nhà nghỉ rẻ tiền nào ngoài thị trấn. Hoặc giả cậu cũng không biết ngỏ lời thế nào. Cậu bạn đưa nàng lên ngay đồi chè sau nhà. Họ ôm ấp hôn hít, vuốt ve âu yếm nhau chán chê. Rồi bản năng đàn ông trong cậu trỗi dậy bừng bừng. Cậu đè luôn nàng xuống sườn đồi. Nàng cũng chỉ định cựa quậy chiếu lệ rồi để yên cho người yêu muốn làm gì thì làm. Bởi thực ra ngọn lửa tình cũng đang thiêu đốt trong lòng nàng. Nàng cũng muốn nếm trái ngọt ái tình lắm rồi…Thế nhưng khi bị cậu bạn trai dằn ra giữa luống chè, hấp tấp tốc cái váy ngủ lên, tuột chiếc quần xi líp vất ra bên cạnh. Cậu chàng nóng vội vụng về cứ thế dập bừa một phát. Không vào. Chệch xuống mông. Nhưng cú dập ấy khiến lưng nàng nằm đè lên hòn sỏi bị dằn mạnh một cái đau điếng. Đau đến nỗi nàng không kiềm chế nổi, buột hét lên một tiếng vang lừng lanh lảnh trong đêm vắng. Cậu bạn hốt hoảng sợ hãi cuống cuồng ôm quần bỏ chạy, tưởng như mình vừa gây ra án mạng. Nàng vừa đau đớn, vừa tức giận, vừa buồn cười, mặc vội chiếc quần con vào và rẽ luống chè đi về nhà. Từ ấy, họ không gặp và cũng chả liên lạc với nhau nữa.

     Xuống tuyển dụng vào khách sạn MT, nàng tham dự một khóa huấn luyện nội bộ cấp tốc dành cho nhân viên nữ mới, để làm những nhiệm vụ tiếp tân đặc biệt. Vừa xong khóa thì gặp ngay người bên phủ quốc sư sang tuyển. Khi tay nhân viên bên đó nói, mỗi ngày sẽ được mười ngàn đô, nàng không hiểu, hỏi lại: “Thế tính ra tiền Việt là bao nhiêu anh?” “Là hai trăm ba mươi triệu đó! Nếu em đồng ý phục vụ mọi ý thích của cụ nhà anh, anh chuyển trước ngay cho em số tiền công một ngày luôn. Sau này cứ thêm một ngày là trong tài khoản của em có thêm từng đó, ok?” Nàng choáng váng. Một ngày là hai trăm ba mươi triệu, mười ngày là hai tỷ ba. Trăm ngày… Ôi bố mẹ ơi. Bố mẹ để cho con cái vốn tự có quý giá quá. Thế mà tí nữa thì con dại dột cho cái thằng ất ơ kia nó hưởng không! Cả năm trời bố mẹ lăn lộn, hết hùng hục đồi nương lại lăn xuống ruộng sâu, mà để ra được vài triệu đồng bạc còn khó khăn. Đằng này con ăn trắng mặc trơn trong phòng ấm áp, chỉ phải phục vụ một ông già gần đất xa trời, một ngày là được cả một gia tài. Có phải cởi truồng dăm ba ngày, một tuần một tháng hay cả năm con cũng sẵn sàng. Bảo làm gì con cũng làm. Ông ấy thích làm gì mình con cũng chiều. Miễn sao xong việc con sẽ có một món tiền lớn lo cho gia đình và đổi đời. Con cám ơn bố mẹ đã để cho sắc đẹp vô giá của thiếu nữ. Con sẽ dùng nó thật xứng đáng với công lao sinh thành dưỡng dục. Để kiếm ra thật nhiều tiền. Rồi vài năm sau con sẽ chuyển nghề, lấy chồng khi trong tay đã có một số vốn…

     Và thiếu nữ về ở phủ và hầu hạ mọi ý thích của quốc sư. Thêm hai ông con lừng lẫy của ngài thỉnh thoảng tạt qua, nàng cũng chiều chuộng chu đáo. Bởi nàng cũng biết họ là ai. Họ là những người đứng đầu thiên hạ. Nhưng họ cũng chỉ là những người đàn ông, “vĩ nhân quân tử trên đời/ bên em cũng chỉ là người đàn ông”* . Chủ chốt nước nhà Giang Đình Tinh Anh, trong một giây phút hứng khởi thỏa mãn bên nàng, đã đọc cho nghe hai câu thơ đó. Họ đối xử với nàng khá dịu dàng, gần như có cả chút gì của tình luyến ái. Họ luôn cho nàng những món quà đắt tiền đáng giá ngoài lương. Bọn quân bay và hai tay hậu duệ của quốc sư đều không ngờ là, sau khi được một nàng trinh nữ ôm ấp thì quốc sư không tắt bóng sớm như họ tính toán mà lại khỏe ra. Khỏe thật sự kia. Hùng Văn Hạ trong một buổi thân tình đã hỏi: “Cái món kia thày còn dùng được không?” “Ô, cám ơn anh, dùng tốt. Vẫn đều. Có hôm hai nháy!”. Hạ chủ chốt há hốc mồm kinh ngạc, cụ già gần trăm tuổi mà còn hơn cả thanh niên, chuyện đúng là xưa nay hiếm. Hạ chủ chốt vẫn chưa tin hẳn, lúc đang làm tình, lại hỏi thiếu nữ: “Ông già anh còn chén tốt không em?” “Ôi, cụ vẫn ngon anh ạ! Có hôm lần mò em cả đêm!”

Hùng Văn Hạ, Giang Đình Tinh Anh thực sự tắt điện với ông bố vĩ đại của mình. Quốc sư ngày càng trẻ ra, hoạt động xã hội hăng hái trên mức cần thiết. Đi đâu cũng dắt nàng đi. Lại còn đòi bổ nhiệm làm trợ lý đặc biệt thuộc văn phòng nhà trắng, xếp lương công chức cao cấp ngạch bậc đàng hoàng, “cho em nó vui”, ngài quốc sư bảo thế. Về vấn đề này thì hai ông hậu duệ cũng nhất trí cao. Thì em nó đã đem cả tuổi xuân, cả tấm thân nõn nà đáng giá ngàn vàng ra phục vụ nhà mình, làm cho mình vui, cũng nên đáp lại tấm chân tình ấy sao cho xứng đáng chứ. Nhà có điều kiện.

     Thấm thoắt nàng đã phục vụ ngài quốc sư Kê được ba năm. Ăn cùng ở cùng. Cùng đi kinh lý các nơi. Cùng tiếp khách đến vấn an chào hỏi xin chữ. Vốn là một cô gái thông minh, nàng tự mình hấp thu được nhiều điều. Ngài Kê rất khen ngợi, càng yêu chiều quấn quýt hơn. Hình như bao nhiêu tinh túy của ba tay đàn ông một gia đình lừng lẫy đứng đầu nước Việt, đã được nàng hấp thu hết. Cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Số dư trong tài khoản của nàng đã thành một con số khổng lồ. Nàng bắt đầu tính toán về hậu vận của mình. Nàng thổ lộ với ngài Kê…

     Một hôm, hai chủ chốt nhận được tin nhắn từ quốc sư.

Cả hai vội về ngay, cứ tưởng ông bô mình sắp đến cõi. Về đến nơi, vào phòng riêng thì thấy quốc sư Kê và người đẹp quần áo chỉnh tề, đang ngồi chờ. Ngài Kê đợi cho hai hậu duệ chủ chốt nước nhà của mình yên vị, rồi dõng dạc như đang phát biểu trước quốc dân đồng bào: “Hôm nay bố cho gọi hai con về đây để thông báo một điều quan trọng: Bố đã lấy vợ mới, vừa đăng ký kết hôn xong.” Ngài quốc sư vòng tay âu yếm ôm vai người đẹp, hôn chụt một cái lên má nàng rồi tiếp: “Đây là vợ bố. Từ nay trở đi sẽ là mẹ kế các con!”

Trong một sát na phần triệu giây, hai tay đàn ông đứng đầu thiên hạ, chủ nhà đỏ Hùng Văn Hạ và chủ nhà trắng Giang Đình Tinh Anh thốt nhiên thấy mình bay vút ra khỏi thế giới loài người. Bị bắn vào một vũ trụ mới, một thế giới mới. Siêu thực.  

Trần Thanh Cảnh
(4/2020 )

*Thơ Nguyễn Bảo Sinh.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Mười Hai 202310:36 CH(Xem: 3172)
Em ngồi hứng / ánh sao rơi / Đêm Đông áo mông…/ khép đôi vạt mềm / Ta gieo / lời Thánh kinh đêm / Nẩy mầm xanh / vọng ước nguyền… trổ hoa /
22 Tháng Mười Hai 202310:34 CH(Xem: 3420)
đưa tay đỡ nhẹ cành hoa / thả trôi dĩ vãng nhạt nhòa mùi hương / thấy mắt em cũng vô thường / tan trong nhịp thở hoang đường của tôi /
22 Tháng Mười Hai 202312:10 CH(Xem: 3520)
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối, Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang: Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi, Từng con sông từng huyết lệ lan tràn…
22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 3879)
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.
22 Tháng Mười Hai 202311:15 SA(Xem: 4046)
tháng chạp, cỏ lau chờ tiết trời lạnh ngày đông đồng loạt trổ trắng màu bông tinh khiết trái bần chín vị ngọt chua tan trong miệng nụ cười tuổi thơ biền biệt biết đâu tìm
22 Tháng Mười Hai 202310:07 SA(Xem: 2892)
Như bài viết gần đây của ông về kênh đào Phù Nam của Cam Bốt, và đặc biệt như một tuyên bố gần đây nhất của Thủ tướng Cam Bốt Hun Manet: “Kênh đào Phù Nam không lấy nước từ sông Mekong mà chỉ lấy từ sông Bassac và sẽ dùng cho tưới tiêu, nông nghiệp)\”, xin ý kiến của ông về những vấn đề sau:
19 Tháng Mười Hai 202311:46 CH(Xem: 3543)
Dạo này sao mình hay nghĩ về cái chết. Mình giống như ba mình hồi trước thường bâng khuâng day dứt khi thấy tuổi già của nhiều người sắp rời bỏ dương trần thường sẽ bị đau yếu nằm yên một chỗ sống tật nguyển trong một thời gian. Ngày ấy ba đã phản kháng sợ kiểu sống như thế trước khi chết. Ý niệm của ba là khi hết số thì đi liền không đau bệnh. Và ước nguyện ấy đã thành sự thật, không đợi đến già yếu, đến lúc phải làm cho con cháu lo lắng buồn phiền, ba đã ra đi nhanh nhẹ nhàng không kịp cho ai phụng dưỡng ba dù chỉ một ngày.
19 Tháng Mười Hai 202311:30 CH(Xem: 3157)
Tuổi 17 của tôi qua lâu rồi. Thuở tôi 17, mọi thứ thật đáng yêu, chuyện tình thôi âm thầm không hứa hẹn trong cái nghéo tay tráo trở ở tuổi 13, vác trên vai chiếc cung lửa, tôi săn mọi cô gái mình ưng ý, đường tên ngọt sớt, giương cung là trúng tử huyệt, có lúc tôi nhắm trượt, phải đặt bẫy, náu mình, bắn hụt, mất cả giỏ tên, bỏ cuộc rồi tiếp tục, cứ thế, tôi mải mê trong cánh rừng say, trái tim tử thương đã bao lần vẫn run rẩy vì tình.
19 Tháng Mười Hai 202311:23 CH(Xem: 3565)
Cúi /lạy / biết đến bao giờ / nước bốn mùa chảy/ đất ngờ ngờ / trôi / người trôi / người trôi / đời / trôi
27 Tháng Mười Một 20236:15 CH(Xem: 3153)
Được tin Cụ Bà quả phụ Đặng- văn- Ngữ / Nhũ danh ĐẶNG-TRẦN-THỊ- Y / Pháp danh TỊNH-Ý / Đã quy tiên ngày 22 tháng 11 năm 2023 tại nam CA / Đã quy tiên ngày 22 tháng 11 năm 2023 tại Quận Cam, nam CA , Hưởng thượng thọ 87 tuổi .