- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ NGUYỄN ĐỨC HẠNH

24 Tháng Giêng 202012:31 SA(Xem: 17075)


Ao Anh - photo NguyenHoangNam
Ảo Ảnh-photo Nguyễn Hoàng Nam

1.

SÔNG

 

Sông là thiếu phụ đã tắt lửa lòng

Trong và buồn thăm thẳm

Đôi bờ khát khao

Sắp lở hết rồi mà sông vẫn chảy

 

Sông là thi sĩ không gặp thời

Một đời đam mê một đời thất vọng

Chiều nay nằm ngửa mặt lên trời

Nghe hồn mình nhằm phía bể mà trôi

 

Sông là cụ già gần đất xa trời

Lặng lẽ nhìn trời như nhìn đình màn

 

Đếm từng mối tình

            từng nỗi buồn

                        từng đứa con đánh rơi

Phía thượng nguồn của một đời xa lắc

 

Sông là cô gái lẳng lơ về già

Nằm xoài khóc lặng

Tiếc những gì đã qua

Sợ những gì sắp tới

Sông hay tôi?!

 

 

2.

BÀI HÁT CỦA KHÚC NHAU THAI BÊN SÔNG CẦU

 

Mẹ sinh tôi

Cha chôn khúc nhau bên bờ sông Cầu

Người cùng hoàng hôn đổ bóng đầy bến Tượng

Cầu phao quằn quại qua sông

Có cô bé mười lăm

Lần đầu tiên giọt thiếu nữ đỏ mặt bao con sóng

Tôi mắc nợ dòng sông và phụ nữ

Rung giật như cầu phao muốn thoái khỏi đôi bờ

Thèm khát những chuyến đi

Ra bờ sông mặt buồn hơn đá cuội

Tôi mắc nợ các thiếu nữ vừa hôn vừa khóc

Giọt máu rơi nhuộm đỏ cỏ xanh

Nhuộm một đời lá mong manh

                                                            như thiếu nữ

Phút chảy xuống- giọt hạnh phúc đầu tiên nức nở

 

Một vũ trụ tan rồi, vũ trụ mới hồi sinh

Khúc nhau tôi nhảy ùm vào sóng

Rồi nổi chìm như một câu thơ

Sông ru nó! Quạ diều moi rỉa nó

Câu thơ đau ngửa mặt mà trôi

Tôi lớn lên đi đuổi bắt chân trời

Sông Cầu ôm khúc nhau ru thăm thẳm

Tôi làm sông khóc! Tôi khóc vì sông

Tôi mắc nợ cái đẹp và sóng nước

Khi tôi chết dòng sông đưa tang

Vài phụ nữ liệm tôi bằng nước mắt

Khúc nhau tôi luân hồi thành sông lớn

Chảy nôn nao về phía MẶT TRỜI!

 

 

3.

CỔ THÁP

 

Cổ tháp ngoái nhìn mười thế kỉ

Thở vào trời biếc những lời xanh

Kinh kệ thấm vào lòng cổ thụ

Bão đổ còn thơm cả lá cành

 

Một chùa, một tháp, một sư nữ

Đứng ngắm nhìn nhau giữa hoàng hôn

Tôi đang trôi hay thành tiếng mõ

Cứ lửng lơ mê giữa vườn thiền?

 

Giếng cổ cúi soi trong một thoáng

Mặt mình có lẫn với ngàn năm?

Huyền sử thở dài trong nước lạnh

Thảng thốt mặt ai với trăng rằm

 

Tháp lạnh... phù điêu run run vỡ

Cánh sen rơi suốt cuộc bể dâu

Hương sen từ đá bay thoang thoảng

Vừa chạm...tóc tôi đã trắng đầu

 

Có phải ngón tay chỉ mây trắng?

Hay sầu chất ngất dựng dưới trời?

Những vô tự khẽ theo chuông sớm

Mắc vào diều sáo trẻ con chơi.

 

 

4.        

XEM TUỒNG

           

Tượng phật mất bảy còn ba

Chùa thiêng lạnh quá mưa nhòa hoàng hôn

Nhặt sao hết hạt táo buồn

Rơi sân chùa vắng hát Tuồng tối qua

Bao nhiêu công chúa, tiên sa

Vỉa hè bán bún cười òa như mưa

Bao hoàng tử, bao ông vua

Xe ôm kiếm sống tít mù phố đông

Sông thì đục đục trong trong

Tuồng thì trống thúc mà không muốn vào

Giấc mơ cổ tích năm nào

Bao nhiêu nước mắt ướt vào ngây thơ

  

Cái đã biết? Tưởng nằm mơ

Cái chưa biết? Lại tưởng sờ tận tay

Chỉ thương thằng bé ăn mày

Tan mơ lại bị gậy này cầm lên

Tuồng hài đã diễn mấy đêm

Có người đứng khóc mà quên cả cười./.


5.

KHÚC MƯA

 

Dấu chân mưa

Dẫm đau bao kỉ niệm

Thấp thỏm đèn nhà ai sương lạnh

Ánh sáng vẫy bàn tay nhỏ

Rỏ máu chân đi vọt đỏ cánh hoa trắng.

 

Úp mặt vào ly cà phê chiều

Từng năm rớt thật nhanh

Từng giọt em rơi chậm

Cà phê đắng mà em thì mặn

Uống làm sao cho hết những nổi chìm.

 

Câu thơ rơi chầm chậm

Chiếc cốc đời tràn những hoang mang

Bạn bè thành mưa đi ngoài phố

Vừa chạm đến tiền đã vỡ tan.

 

Em cũng thành mưa bay đẫm nhớ

Một giọt trong veo thủa phượng hồng

Chạm tay đau mưa đục quá

Bụi cuộc đời có để mấy ai trong ?!

 

Đi chậm thôi kẻo làm rách gió

Nước mắt người yêu trắng cả trời

Heo may quàng cổ thơm lành lạnh

Tóc bạc ngược đường chạy: - Mưa ơi!

 

NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34182)
h ôm qua thấy bạn về cười cụng ly một cái hỏi đời ra răng? thì đời vẫn sống nhăn răng từ bạn đi mất nhì nhằng tới lui buồn. thì cứ nhe răng cười mà vui cũng đã lệ rơi trùng trùng
08 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 36281)
B à ngoại tôi kể, dòng họ tôi đời nào cũng có một người chết vì tình. Có thể dòng máu đa tình chảy ngấm ngầm trong huyết quản, truyền từ đời nàng Công nữ Nguyễn Phúc Hồng Miên đầu tiên đã gieo mầm mống yêu si cuồng thái quá cho các nàng Tôn nữ. Thường chỉ là các nàng Tôn nữ mới đủ can đảm chết vì tình. Những người đàn ông trong dòng họ tôi chỉ đủ can đảm để bỏ chạy.
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 38990)
t ôi ngồi tháo gỡ chiếc áo tầm gai đan kín cơn mơ gió thổi qua tiếng thở dài âm âm vực tràn bất hoại ngày trần truồng , thản nhiên đứng ngó trăm năm
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37915)
M ai về sau, mai về sau Mối duyên xanh liệu nguyên màu ấy không? Mắt còn chết trong mắt trong? Lòng thanh tân cháy giữa lòng thanh tân?
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37173)
T ấm thân mịn màng như dải lụa, như ánh trăng ngà của Mẹ trông nguyên vẹn như đã được đắp rất kín rất kỹ, như đã thiếu một bàn tay ấm áp mặn nồng từ xa xưa lắm, là dấu tích, là chứng cớ âm thầm Mẹ mang theo đến hết cuộc đời.
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41853)
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Luu, Uyên Lê là bút hiệu của Lê Huyền Mai Uyên, một người viết trẻ đang sống và việc tại Sài gòn. Với bút pháp tự nhiên và mềm mại như thơ, tác giả sẽ đưa chúng ta vào một không gian truyện huyền diệu như cổ tích. Mời quí văn hữu cùng bạn đọc cùng bước vào truyện “Đất, Lửa, Nước và Gió…”của Uyên Lê.
04 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35677)
T ình đã nối dài những ngày mưa cùng nắng Đừng nhìn anh bằng buổi chiều ngang nghĩa trang Tiễn biệt nỗi buồn rưng rưng đôi dòng lệ Hãy cùng anh ra quán
03 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34180)
A nh hùng gẫy súng biển Thuận An Tháng ba tháng tư cùng ứa lệ Cao Xuân Huy hề! con trăng xế Thông reo vi vút sầu bạt ngàn.
03 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 29544)
rồi thiên anh hùng ca cũng từ từ khép lại nghìn năm sau nại hà sông vẫn dài thêm tuổi đường trần sao quá vội ngày hai buổi không về cùng chiều lặng. chiều tê
03 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 25084)
Nhà báo NGÔ VƯƠNG TỌAI đã TẠ THẾ vào lúc 12:22 AM ngày Thứ Năm, 03/04/2014 tại Nhà thương Fairfax,Virginia sau một thời gian dài chống trả với chứng "suy gan". Hưởng thọ 68 tuổi. Xin chân thành chia buồn cùng tang quyến.