1.
SÔNG
Sông là thiếu phụ đã tắt lửa lòng
Trong và buồn thăm thẳm
Đôi bờ khát khao
Sắp lở hết rồi mà sông vẫn chảy
Sông là thi sĩ không gặp thời
Một đời đam mê một đời thất vọng
Chiều nay nằm ngửa mặt lên trời
Nghe hồn mình nhằm phía bể mà trôi
Sông là cụ già gần đất xa trời
Lặng lẽ nhìn trời như nhìn đình màn
Đếm từng mối tình
từng nỗi buồn
từng đứa con đánh rơi
Phía thượng nguồn của một đời xa lắc
Sông là cô gái lẳng lơ về già
Nằm xoài khóc lặng
Tiếc những gì đã qua
Sợ những gì sắp tới
Sông hay tôi?!
2.
BÀI HÁT CỦA KHÚC NHAU THAI BÊN SÔNG CẦU
Mẹ sinh tôi
Cha chôn khúc nhau bên bờ sông Cầu
Người cùng hoàng hôn đổ bóng đầy bến Tượng
Cầu phao quằn quại qua sông
Có cô bé mười lăm
Lần đầu tiên giọt thiếu nữ đỏ mặt bao con sóng
Tôi mắc nợ dòng sông và phụ nữ
Rung giật như cầu phao muốn thoái khỏi đôi bờ
Thèm khát những chuyến đi
Ra bờ sông mặt buồn hơn đá cuội
Tôi mắc nợ các thiếu nữ vừa hôn vừa khóc
Giọt máu rơi nhuộm đỏ cỏ xanh
Nhuộm một đời lá mong manh
như thiếu nữ
Phút chảy xuống- giọt hạnh phúc đầu tiên nức nở
Một vũ trụ tan rồi, vũ trụ mới hồi sinh
Khúc nhau tôi nhảy ùm vào sóng
Rồi nổi chìm như một câu thơ
Sông ru nó! Quạ diều moi rỉa nó
Câu thơ đau ngửa mặt mà trôi
Tôi lớn lên đi đuổi bắt chân trời
Sông Cầu ôm khúc nhau ru thăm thẳm
Tôi làm sông khóc! Tôi khóc vì sông
Tôi mắc nợ cái đẹp và sóng nước
Khi tôi chết dòng sông đưa tang
Vài phụ nữ liệm tôi bằng nước mắt
Khúc nhau tôi luân hồi thành sông lớn
Chảy nôn nao về phía MẶT TRỜI!
3.
CỔ THÁP
Cổ tháp ngoái nhìn mười thế kỉ
Thở vào trời biếc những lời xanh
Kinh kệ thấm vào lòng cổ thụ
Bão đổ còn thơm cả lá cành
Một chùa, một tháp, một sư nữ
Đứng ngắm nhìn nhau giữa hoàng hôn
Tôi đang trôi hay thành tiếng mõ
Cứ lửng lơ mê giữa vườn thiền?
Giếng cổ cúi soi trong một thoáng
Mặt mình có lẫn với ngàn năm?
Huyền sử thở dài trong nước lạnh
Thảng thốt mặt ai với trăng rằm
Tháp lạnh... phù điêu run run vỡ
Cánh sen rơi suốt cuộc bể dâu
Hương sen từ đá bay thoang thoảng
Vừa chạm...tóc tôi đã trắng đầu
Có phải ngón tay chỉ mây trắng?
Hay sầu chất ngất dựng dưới trời?
Những vô tự khẽ theo chuông sớm
Mắc vào diều sáo trẻ con chơi.
4.
XEM TUỒNG
Tượng phật mất bảy còn ba
Chùa thiêng lạnh quá mưa nhòa hoàng hôn
Nhặt sao hết hạt táo buồn
Rơi sân chùa vắng hát Tuồng tối qua
Bao nhiêu công chúa, tiên sa
Vỉa hè bán bún cười òa như mưa
Bao hoàng tử, bao ông vua
Xe ôm kiếm sống tít mù phố đông
Sông thì đục đục trong trong
Tuồng thì trống thúc mà không muốn vào
Giấc mơ cổ tích năm nào
Bao nhiêu nước mắt ướt vào ngây thơ
Cái đã biết? Tưởng nằm mơ
Cái chưa biết? Lại tưởng sờ tận tay
Chỉ thương thằng bé ăn mày
Tan mơ lại bị gậy này cầm lên
Tuồng hài đã diễn mấy đêm
Có người đứng khóc mà quên cả cười./.
5.
KHÚC MƯA
Dấu chân mưa
Dẫm đau bao kỉ niệm
Thấp thỏm đèn nhà ai sương lạnh
Ánh sáng vẫy bàn tay nhỏ
Rỏ máu chân đi vọt đỏ cánh hoa trắng.
Úp mặt vào ly cà phê chiều
Từng năm rớt thật nhanh
Từng giọt em rơi chậm
Cà phê đắng mà em thì mặn
Uống làm sao cho hết những nổi chìm.
Câu thơ rơi chầm chậm
Chiếc cốc đời tràn những hoang mang
Bạn bè thành mưa đi ngoài phố
Vừa chạm đến tiền đã vỡ tan.
Em cũng thành mưa bay đẫm nhớ
Một giọt trong veo thủa phượng hồng
Chạm tay đau mưa đục quá
Bụi cuộc đời có để mấy ai trong ?!
Đi chậm thôi kẻo làm rách gió
Nước mắt người yêu trắng cả trời
Heo may quàng cổ thơm lành lạnh
Tóc bạc ngược đường chạy: - Mưa ơi!
NGUYỄN ĐỨC HẠNH