- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẸ LÀ CỦA ĐỂ DÀNH QUÝ NHẤT...

31 Tháng Mười 20191:28 SA(Xem: 16819)

Phatgiao-org-vn-nuoc-mat-me-gia-122
Mẹ- ảnh Internet

Khi tôi đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận ra được điều kỳ diệu nhất trên đời này là tôi có Mẹ. Mẹ là ánh sao, tỏa ánh sáng dịu dàng mang cho tôi đến thế gian này.

Khi tôi đi đến cuối con đường tôi chợt nhận ra rằng mẹ là người sống cạnh tôi nhiều nhất hơn hẵn tất cả những người mà tôi đã gặp ở thế gian này. Chín tháng mười ngày mẹ mang tôi tận ở trong lòng,  tôi ăn ngủ, buồn vui từ mẹ chở che và chia sẻ cho tôi. Cho đến lúc chào đời, tôi cũng được nằm sát bên mẹ, mẹ lại chuyền hơi ấm, chuyền dòng sữa ngọt ngào món ăn đầu đời cho tôi đủ sức chào đón thế giới bên ngoài.

Khi tôi lớn lên một chút, tôi đã có em, tôi vẫn ngồi ngạch cửa chờ mẹ mỗi ngày mỗi khi mẹ đi đâu đó trở về,  chỉ có thế nhưng đó là một niềm vui của tôi ngày ấy.

Khi tôi đi học về tôi chơi đùa lem luốc, mẹ rửa mặt, giặt áo quần, nhíp lại từng chỗ rách cho tôi. Mẹ cột lại đôi dép đứt để tôi mang đi khắp mọi nhà.

Khi tôi lớn hơn một tí nữa tôi giận dỗi khi mẹ mua quần áo không đúng ý của tôi nhưng mẹ đã kịp thời nhận ra và dỗ dành cho đến khi tôi ưng ý.
Khi mẹ già, tôi lại tự ý mua quần áo, giày dép cho mẹ theo ý của tôi. Mẹ không thích và cũng như tôi ngày xưa phản kháng lại bằng cách không mặc, không mang đồ đó. Tôi thờ ơ không nhận ra điều đó, đến khi mẹ mất tôi mới phát hiện ra đồ tôi mua cho mẹ vẫn còn nguyên.

Khi tôi làm mẹ, cả hai đứa con tôi luôn giành nhau để được nằm cạnh tôi như ngày xưa tôi cũng giành với em tôi để được ngủ bên mẹ. Nhưng đến lúc mẹ già, mẹ muốn được ngủ chung với tôi, tôi lại từ chối, dù lúc ấy tôi chỉ một mình các con đều đi học ở xa. Tôi có thế giới của riêng mình nhưng không dành cho mẹ...

Khi mẹ còn trẻ, mỗi lần tôi đau ốm, mẹ bên cạnh luôn chăm sóc tôi từng giây từng phút, tôi có nằm viện mẹ bỏ cả buôn bán để ở cạnh tôi. Nhưng đến khi mẹ đau tôi không thể làm được như thế vì tôi đã làm Mẹ. Tôi phải lăn ra đời kiếm sống để nuôi con, để tự lý giải rằng nước mắt luôn chảy xuống mà thôi... Ngày xưa ấy mẹ chỉ cần cho tôi một viên kẹo tôi theo mẹ suốt ngày, còn bây giờ mẹ cho tôi cả một cuộc đời của mẹ mà tôi lại không nhận ra được điều này.

Khi mẹ già mẹ không còn bon chen với thế giới bên ngoài, tôi có được diễm phúc vì mẹ luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ trông cháu, coi ngó nhà cửa, mẹ nấu cơm nóng cho tôi ăn, mẹ đan áo, đan võng, sửa từng cái ghế hư trong nhà. Có mẹ trong nhà như có hơi ấm lan tỏa trong nhà khi mùa đông giá rét, như cây cao bóng cả tỏa bóng râm xanh mát ngày hè. Mẹ chính là CỦA ĐỂ DÀNH mà trời đã ban tặng cho tôi.

Khi mẹ yếu dần không thể làm gì được nữa. Buổi sáng tôi phải dìu mẹ đi thể dục, tôi phải đi chợ nấu cơm, khuấy sữa, xay sinh tố, vắt nước cam cho mẹ, tắm rửa và giặt giũ cho mẹ. Tôi đã làm lại những điều mà mẹ đã làm cho tôi hồi xưa. Nhưng xong công việc tôi lại để mẹ một mình mà lăn ra đời để kiếm tiền nuôi con. Vì tôi đã làm "Mẹ" tôi phải lo cho con của tôi ... Tan buổi chợ chiều trở về nhà,  tôi lại thấy mẹ cũng ngồi ở ngạch cửa chờ tôi như ngày xưa tôi đã chờ mẹ. Cái mẹ cần là có tôi bên cạnh mỗi ngày nhưng mẹ không nói mẹ luôn hiền hòa chấp nhận điều mà tôi không mang lại cho mẹ.

Khi mẹ mất, mỗi ngày tôi thắp hương lễ Phật, lễ bàn thờ tổ tiên ba mẹ. Tôi mua hoa quả về sắp lên bàn thờ rồi đứng lặng ngắm nhìn lư hương khói tỏa. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cái gần gũi nhất mà người già mong thích nhất là được chăm sóc bàn thờ. Thế mà khi mẹ còn sống có bao giờ tôi đi mua hoa quả, thay nước bình bông mỗi ngày giúp mẹ không!? Tôi đã sống quá thờ ơ khi không để ý rằng, mẹ già rồi mà phải vói lên cao dò dẫm từng bước chân để thay nước bông hay dâng quả cúng Phật, mãi đến giờ tôi mới nhận ra điều này khi mẹ không còn nữa ở bên tôi..

Khi mẹ mất, căn nhà tôi mất đi hơi ấm của mẹ rồi. Tôi đi sớm về trưa không còn mong ngóng để về với mẹ, tôi ăn uống thất thường bữa có bữa không. Mất mẹ rồi tôi như mất cả bầu trời ở trên cao che chở, như một cánh chim bay lẻ loi chỉ mỗi một mình.

Khi không còn mẹ và tôi đã đến tuổi về chiều. Mỗi một ngày tôi thấy như một cuộn phim quay lại trong trí nhớ của mình, nơi ấy có Mẹ. Tôi nhớ mẹ vô vàn trong tất cả nỗi nhớ của tôi. Chỉ có mẹ mới mở lòng thương yêu mà tha thứ mọi lỗi lầm cho tôi. Chỉ có tôi mới làm cho mẹ đau lòng mà khi mẹ sống tôi chưa có lời nào xin lỗi mẹ, để bây giờ chỉ biết gởi theo khói hương bay.

Mẹ đi xa xa mãi chẳng quay về. Mẹ ơi con chỉ còn biết nguyện cầu xin cho mẹ thanh thản mà về được chốn an lành. Con đã làm Mẹ ngần mấy mươi năm rồi. Con nhận ra rằng con yêu con của con thật nhiều nhưng người con yêu nhất trên đời là Mẹ. Mẹ thương của con!Mẹ chính là "Của để dành" quý nhất ở thế gian.

 Thai Thanh

* Viết cho tình yêu của tôi dành cho mẹ...

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Ba 20236:49 CH(Xem: 5655)
hôm kia ai thả nắng trên đồi / em năm nôi khi trăng vừa quá tuổi / anh đi nửa thế kỷ sau vẫn chưa thấy em về.
21 Tháng Ba 20235:16 CH(Xem: 5201)
Chẳng thể cứ tự hào Việt Nam nay là đất nước phát triển nếu như dân cư của cả nước vẫn phải sống với nguồn nước bẩn và một môi trường đầy ô nhiễm. “Không có kỹ nghệ không gian các quốc gia vẫn sống được, nhưng không thể sống nếu không có nước.” Oded Distel [chuyên gia về nước của Do Thái] Đề nghị chọn Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương mùng 10 tháng 3 là Ngày Nước Việt Nam / Vietnam Water Day. [Nhóm Bạn Cửu Long]
20 Tháng Ba 20235:55 CH(Xem: 5793)
Lần đầu tiên anh đến, Mẹ chỉ nhìn anh một lần, từ góc nhà rồi im lặng.Trong khi cô quấn lấy anh, mắt môi ngơ ngơ chìm đắm. Đêm đó, nằm cạnh cô, mẹ khẽ khàng nói; - Khí chất nồng nàn, nhưng tính cách rất lạnh. Mắt rất lạnh nhưng tia nhìn lại giấu kín. Tia nhìn giấu kín, nhưng sắc bén như dao, xuyên thấu tâm can người khác. Con mắc nợ tiền khiên với người này.
20 Tháng Ba 20235:30 CH(Xem: 5791)
có thể, hôm nay / mặc áo mỏng và mang dép nhẹ / em sẽ theo dòng người ồ ạt về phố xá, mùa xuân / đám lục bình ngút mắt trên sông / đánh dấu sự hiện diện với bồng bềnh và luân lưu của nước / cội rễ không vương / niềm vui trôi xa, lan rộng / thứ hạnh phúc đong với tiếng cười
20 Tháng Ba 20235:07 CH(Xem: 5337)
Làm bài thơ con công / Bỗng nhớ chim bìm bịp / Thế nước nổi lên rồi / Triệu triệu chim bìm bịp
20 Tháng Ba 20234:57 CH(Xem: 5983)
tháng ba / trong vô danh của thành phố / xã hội vẫn sống / lớp người vẫn đi anh hùng ngã quỵ / quỷ dữ nhe nanh / tình yêu và hận thù lẫn lộn tàn nhẫn / tuổi trẻ rong chơi ngày tháng kinh sách mở ra đọc không hết / bụi bám lên chữ nghĩa
17 Tháng Ba 202310:12 CH(Xem: 6406)
Biết lòng mình đã mùa đông / nên mưa giông đổ mù không hướng này / biết em sầu muộn giăng vây / nên đôi tay cứ đong đầy sớm trưa
08 Tháng Ba 20236:56 CH(Xem: 5744)
Ai cũng ghét kẻ khoe khoang và gọi kẻ ấy là hợm hĩnh khó ưa. "Khoe khoang" có gọi là "phô bày" không? Có đó, vì cả hai đều đồng nghĩa như nhau nhưng tôi thấy kẻ phô bày lại đáng thương hơn là đáng ghét đó. Có ai trong đời này mà không hề có sự phô bày cho người ta thấy chứ, ta thích được người biết cùng, khen cùng ta những điều ta có. Bây giờ có facebook thì điều này thể hiện rõ nhất qua nút chia sẻ đó.
08 Tháng Ba 20236:09 CH(Xem: 5387)
Hắn - viết một dòng xanh / Lên người đàn bà đầu tiên / Dòng xanh thẩm thấu - rỉ hoa màu / Nụ non tươi loé biếc / Rịn ướt lá mới / Rồi khô
08 Tháng Ba 20235:43 CH(Xem: 5981)
Về sặc sỡ một mảng ho / Ôm buốt lạnh tới co ro ngân hà / Triệu chấm sao đỏ mặt già / Sợi gió vướng cổ khan tà yếm nâu.