Tháng năm
Tháng năm rợp trời hoa phượng đỏ
Ve khép lời trước mắt ai dưng
Gói thơm trong áo em về mộng
Lạc bước chiều ơi…phải ngập ngừng
Tôi với tôi là hai số không
Ngồi đây nhớ đấy cũng bằng không
Người ơi quê cũ mà đâu cũ
Son phấn che ngang má ai hồng
Tôi vẫn là xuân phía không xuân
Quê người mỏi gót tạm dừng chân
Yêu em mỏi đợi thành xa lạ
Yêu chẳng thành yêu hoá ngại ngần
Em đã là mây trót xa quê
Và mưa và nắng đã ăn thề
Đâu mảnh linh hồn vương sương khói
Để buồn cho xác phía bên kia
PHAN THÀNH MINH
Nỗi đau đồng nghèo
Đường cày thôi vắt vai trâu
Nỗi đau đồng trũng lúa khâu kín rồi
Gánh về cả tiếng ru nôi
Con lạ ngủ thúng
Mẹ cười héo hon
Cau ba bổ sáu ăn giòn
Mười tư có khuyết thì còn mười lăm
Che con bên lạnh mẹ nằm
Phên thưa chiếu mộc căm căm gió lùa
Trâu nằm nhai lại đường bừa
Còn lúa con gái
Còn mùa thảnh thơi
Xuân đi hương sắc cạn rồi
Sen hồ giận tím bờ môi lỡ làng
Thu đâu ai nhuộm mà vàng
Cầu tình ai bắc mà sang với tình
Thương mình mình sống cho mình
Mặc mưa cứ thoả thích tình gió mưa
PHAN THÀNH MINH
Từ em qua buổi nắng mưa
Đi từ câu mẹ ru nôi
Em qua trăm nẻo đường đời nắng mưa
Lâu rồi em đã về chưa
Dòng sông vẫn giữ ngày xưa em hiền
Nắng lên từ nón em nghiêng
Nụ xuân ửng chín trên miền ca dao
Mùa vàng pha áo em nâu
Lúa ơi cho gửi vài câu ân tình
Biển quê vẫn đỏ máu mình
Súng gươm chưa tạc vẹn hình quê hương
Mẹ còn dầu dãi nắng sương
Đèn khuya thức với nỗi buồn cô liêu
Giao mùa lũ lụt nắng thiêu
Gian lao như nợ đọng niêu cơm đèn
Sao trời tiếp lửa em nhen
Làm sao tôi biết là đêm vô cùng
Vẫn còn nghiên bút thuỷ chung
Vẫn thơ và rượu bềnh bồng khói sương
Vẫn yêu với mộng bình thường
Hoa đâu rực sáng từ hương của mình
PHAN THÀNH MINH
- Từ khóa :
- PHAN THÀNH MINH