- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TIẾNG ĐÀN THÀNH GIỌT LỆ

08 Tháng Tư 201910:51 CH(Xem: 20624)

Hoa Tim Bên Chiều - photo UL
Hoa Tím Bên Chiều - photo UL


Giọt lệ cung đàn

 

Đôi mắt giận dẫu vô cùng…Không lệ

Tình đấy ư

Duyên kiếp đấy ư

Mây với nước trước sau sao tỏ

Chỉ biết yêu mà không thể diễn từ

 

Mây vào tóc để thêm buồn tuổi Trịnh

Trăm năm như con tàu vừa cập bến đã ra đi

Không hẹn đến chia ly cũng đến

Đã thu đâu mà hết xuân thì

 

Chiều tiễn anh như chiều tiễn nắng

Nắng vẫn chờ sau liếp hoàng hôn

Sông không chảy để lòng lưu bóng nắng

Và nỗi đau cũng đã hoá tâm hồn

 

Phượng không rơi mùa hạ không buồn

Cúc không úa thu đâu vàng võ thế

Buông nhịp cuối tiếng đàn thành giọt lệ

Khóc trăm năm đâu chỉ nhân tình

 

Đã hoá mây về với cội nguồn

Đã cát bụi từ thân cát bụi

Không là núi mà vẫn cao như núi

Để lại sau mình những tình khúc không tên

 

PHAN THÀNH MINH

 

Biển tình

 

Tình như rượu ngả nghiêng tôi

Dẫu say se sẽ thì đời vẫn cay

Chưa già chưa chắc đã may

Nụ chưa đầy áo

Áo bay xa rồi

 

Biển như lụa khoác hồn tôi

Nông sâu nào biết ai ơi…nổi chìm

Nghiêng trời nghiêng nước là em

Đầy lòng sao sáng mà đêm vẫn mù

 

Theo làm sao được câu ru

Để xem lá nối vào thu mà buồn

Đêm nghiêng sao rải khắp rừng

Ngực trăng sóng soải núi mừng hào hoa

 

Lâu rồi chưa dám nói ra

Tình như môi rượu càng xa càng nồng

Ước mình như suối như sông

Chưa đi đến biển thì không chịu già

 

PHAN THÀNH MINH

 



Cháu về tìm lại lời ru

 

Về quê ngoại không tìm thấy ngoại

Đêm đỉnh trời sao đậu sao sa

Buồn nâng rượu chạm ly với núi

Đặc cả lòng đêm nỗi nhớ bà

 

Tìm đâu được tiếng cười thơ ấu

Dáo dác đường quê xanh mắt tre

Nghe gió đưa nôi chùm quả chín

Kéo lê chân lá ngỡ bà về

 

Hương ước như còn như đã tan

Lấp loáng tình quê lấp loáng làng

Ngọt nếp thơm chè chia khắp xóm

Tay bùn chân lấm trả gian nan

 

Chạnh thương lau lách vì xanh núi

Vừa phất cờ lên đã bạc đầu

Chưa chạm nước mà lòng đầy nước

Thuyền ơi thuyền với vọng chi cao

 

Về quê ngoại không tìm thấy ngoại

Bỗng dưng thương sông đã cạn dòng

Xin bụi đất sau còn gặp lại

Giữ giùm tôi nhé những màu chân

 

PHAN THÀNH MINH

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99295)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96730)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72496)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85834)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 92246)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 88086)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 91121)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 78291)
Một phóng sự ngắn về nhà văn Nguyễn Mộng Giác, người vừa ra đi trong sự tiếc thương của bằng hữu. Mời quý vị theo dõi trong phóng sự sau đây  (video 3 phút).
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 100494)
V ì người tụng một thời Kinh Tôi đi rước nắng về in hiên trời Chiều trông chiều vẫn thảnh thơi Tôi đi hái thuốc về in hiên nhà...
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85337)
T ừ xưa tới nay chúng ta cứ nghĩ rằng sở dĩ con người biết đọc là vì i biết nói, nghĩa là biết tạo ra ngôn từ và phát biểu - còn thú vật vốn không biết nói thì làm sao biết đọc cho được. Thế mà các nhà nghiên cứu phòng thí nghiệm khoa tâm lí và khả năng nhận thức gọi là laboratoire de la psychologie cognitive thuộc trung tâm nói trên, chỉ sau một tháng rưỡi trời khảo sát, đà có thể phủ định điều mà chúng ta hằng tin chắc, khẳng định ngược lại rằng loài vượn babouin tuy không biết nói nhưng biết đọc hẳn hòi.