- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

LỜI CỦA MƯA

04 Tháng Tám 20189:50 CH(Xem: 23886)

thơ ldn- anh UL
Biển nắng - ảnh UL

 

MAI ANH VỀ NHÀ

 

Anh sẽ làm cho đêm bên nhau chậm lại
Sẽ làm cho ngày mong chờ qua nhanh
Anh là ly sữa đậu nành mỗi bình minh
Là người "chào em" đầu tiên mỗi buổi sáng


Là người em gặp sau cùng khi đêm về
Là người chăm chú lắng nghe,
Và hỏi em:
- Rồi sao nữa?


Anh là tin nhắn khi em đi xa
- Em, em đã đến nơi chưa?
- Bao giờ em về nhà?
Anh không ở trong giấc mơ


Anh là bàn tay mát rượi trên trán
Anh không trống rỗng như im lặng
Anh có mùi bánh mì phết bơ đường
Và hương cà phê bốc khói giữa hai bàn tay ủ ấm.

 

Anh là email đến sau một ngày đi xa:
- Em ngủ ngon nhé, mai anh về nhà!

 

Lê Duy Nguyên

 

EM XƯA

Thì em cũng chỉ là xưa
Tình em cũng chỉ là mưa ngang trời

Một ngày tình bỏ đi hoang
Mình em lặng lẻ thắp nhang cho chiều

Bây giờ nói với lặng thinh
Còn ai nhắc chuyện chúng mình yêu nhau

Lê Duy Nguyên

 

CON QUÁI VẬT VÀ EM
N
hững lúc anh bỏ đi
Anh để lại em một mình và con quái vật màu xanh!
Những lúc em nhớ anh
Em chỉ là em


Những lúc em ghét anh
Em chính là con quái vật!
Nhưng biết không anh?
Con quái vật nó xấu xí, nó cay độc


Nhưng nó rất thật
Nó nói lời tẫm thuốc độc
Từ trái tim hờn ghen
Nó bóp nát trái tim em
Bằng nghi ngờ tăm tối
Nhưng nó không bao giờ nói dối
Vì con quái vật không có tim

Khi em nhớ anh trong đêm
Em trở lại là em!
Khi em quay quắt trong đêm
Em trở thành con quái vật!

Có lúc em là em
Có lúc em là con quái vật!

Em chỉ khác con quái vật
Vì em biết yêu anh!

 

Lê Duy Nguyên


CHUYỆN CỦA VƯỜN

Mùa mưa đến rồi
Người bắt đầu cuộc trốn tìm cùng mãi mãi
Trả lời nhớ thương bằng ra đi không nghoảnh lại
Trả lời tình yêu băng lặng im

Trả lời cho bình minh bằng bóng đêm
Trả lời chờ đợi của em bằng những ưu phiền

Ngày của em lấp đầy dấu hỏi

Người trả lời khi em gọi:
Bằng vắng mặt của người!

 

Lê Duy Nguyên



KHÔNG TIN ANH NÓI THẬT

 

Sau khi đã tập tành yêu anh
Em tập tành chia tay, tập tành giận dỗi
Tập tành nghi ngờ anh nói dối,
(Rồi không tin anh nói thật bao giờ)

Nếu như yêu phải dằn vặt với nghi ngờ
Em muốn mình đừng yêu nữa

Thôi mình đừng vội vã lấp đầy nhung nhớ
Bằng quấn quit môi bằng ôm ghì tay

Thì mình yêu nhau như con diều bay
Như thằng bé nằm gối đầu lên cỏ

Ồ ra nghe thì thầm đâu đây
Tiếng con dế than nĩ non với gió

Mình yêu nhau mình đừng chạm vào nhau
Da thịt lìa xa da thịt sẽ đau

Nuốt nhầm hơi thở sẽ trống vắng
Trái tim chứa thêm một người sẽ quá nặng

Vòng tay ôm một lần sẽ hụt hẫng
Gối ngủ lên ngực nhau sẽ đánh mất giấc mơ
Khi nói mình đừng yêu nhau nữa!
Em hỏi anh đã thấy đủ an toàn chưa?

 

Lê Duy Nguyên

LỜI CỦA MƯA

Một đám mây đen sa sầm trên bầu trời thành phố
Trong hơi em thở
Có mùi cơn mưa
Nên em nói lời sũng nước!

Lê Duy Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 106973)
L ịch sử Việt Nam có không ít những nhân vật lớn với tầm vóc tạo dựng thời đại mà cuộc đời của họ tự nó đã là những pho tiểu thuyết. Song rất tiếc, cho đến nay tiểu thuyết lịch sử Việt Nam mới chỉ dừng lại ở sự khai thác có tính chất minh hoạ lịch sử về một vài giai đoạn và một số khía cạnh của những nhân cách văn hoá lớn này...
22 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 105542)
K hi tôi viết những dòng chữ này, thì ở Nam California gia đình và thân hữu của nhà văn Nguyễn Mộng Giác đang tiến hành những nghi thức cuối, tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Trước đây gần hai năm cũng tại địa điểm này, cũng những thân hữu này, đã tiễn đưa nhà văn Cao Xuân Huy trong chuyến đi chót cùng của đời anh. Nguyễn Mộng Giác là Chủ nhiệm kiêm Chủ bút đầu tiên và Cao Xuân Huy là chủ nhiệm kiêm chủ bút cuối cùng của tạp chí  Văn Học ...
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 107482)
N guyễn Mộng Giác sinh năm 1940 tại Bình Định, trong một gia đình gồm 7 anh chị em. Ông là người con thứ hai. Cha ông, một nhà giáo trong thời Pháp thuộc, thưở nhỏ ông cắp sách theo cha đi nhiều nơi vì thời gian đó nhà giáo luôn được thuyên chuyển công tác liên tục. Ông thừa hưởng nếp sống mô phạm từ cha mình.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99325)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96760)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72510)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85853)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 92278)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 88107)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 91154)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.