KINH KHỔ
Người đàn bà quang gánh nhân gian
Cất lời kinh khổ
Sùm xụp trăng gầy
Tiếng chim kêu thảng thốt
Run rẩy hàng cây
Những cánh cửa im lặng cau mày
Những chiếc lá khô gãy lìa giấu mặt
Người đàn bà xiêu vẹo hình hài
Đau đáu dấu chân quê xứ
Lời kinh nước mắt
Chảy xuống phận người
Đêm mùa thu nghẹn uất
Khe cửa hẹp thời gian thao thức
Ngọn bấc lập lòe vàng câu hỏi nước non
Những người mẹ còng lưng cõng xơ xác đàn con
Tiếng kinh ho khàn bật máu
Chiếc nón lá tả tơi che mặt cội nguồn
Vết hằn nhức nhối…
TRẦN QUANG PHONG
KHÔNG CÒN AI
Không còn ai đường trần ôi quá dài
Không còn người con gái ngước dịu dàng trán lấm tấm hoa đào
Không còn ngọn đèn thao thức lắng nghe tiếng vó ngựa mịt mùng sương trắng
Không còn dốc dã quì rực vàng lối vào nhà ai
Chỉ còn tiếng chuông trong veo thức giấc mặt hồ óng ánh ban mai
Không còn ai…
Chỉ tôi một mình hành hương mùa hè áo trắng
Trĩu nặng trên vai chiếc môi đỏ chùm lửa đỏ
San sẻ nhọc nhằn cơm áo nhân gian
Không còn hàng thông vút cao ngạo nghễ tỏa u hương rười rượi con đường
Không còn đồi cỏ mượt mà khát khao hoàng hôn úa đỏ
Không còn cuộc mua bán lửa hồng giữa đêm sâu buốt giá
Chỉ còn cuộc mưu sinh vật vã góc khuất phố đêm
Không còn em…
Chỉ tôi một mình yến tiệc rêu xanh thế sự
Chợt nghe tuổi tác không dài hơn một tiếng thở dài
Và cái chớp mắt ngắn hơn thời gian em mang đi xa
Không còn
Chỉ tôi một mình nhặt khuôn mặt quê xưa
TRẦN QUANG PHONG
- Từ khóa :
- TRẦN QUANG PHONG