CẮT TẮC
Hẵng các bạn có lúc phải làm vườn
Cầm kéo cắt vào mây gió
Quá miệt mài tôi danh trụi bàn tay
Điều gì xảy ra khi con tim khô máu
Như thế tốt hơn sống trên hỏa ngục này phải nhập vào vai diễn
Những đám mây tranh luận thường dừng ở đâu
Nơi ngọn kéo hay chết trên đầu lưỡi?
Bạn có thể trả lời mà không phải suy tư
Những trái hái được bằng mồ hôi thường có vị chua nồng
Dù sao cũng kiếm được đồng xu lẻ
Đổi vài câu thơ ở tiệm phô tô
Thể xác đau hay mắc nợ dông dài
Có đột tử thì tốt hơn phải sống
Bí ẩn gói trong sáu tấm vách buồn
Mỗi ngày tôi nhặt một ngón tay
Rồi lại cắt sang bàn tay khác…
LỜI CỦA NHỮNG CON NHEN Ở BÌA RỪNG SAU LƯNG TÔI
Tuy nơi đâu cũng thành nơi tử nạn, thông tin về nó như cái mốt
nhưng cái chết của luân thường khiến mưa trái mùa, lương tri đồng loại dửng dưng
lòng tin hoại tử trên bàn tay thế sự
Bạn bay theo tôi qua những cành mây khác
Đám người ấy sửa sai bằng mép lưỡi
nước bọt bật lửa
lời ma trơi rời rã
chúng ta muốn đêm vẹn nguyên chuẩn mực đất trời
Bà bay theo tôi qua nhánh hoang vu ăn muỗi mòng dòi bọ
tránh phát đạn vô hình đang rình rập chúng ta
Mỗi nhiệm kỳ náo xáo dọc đám người
ban phát cho nhau từng cơ tham tiếng vọng
có chữ cái từ lâu mục rỗng
Chúng gọi nhau lét xét dọc bìa rừng…
VỰC
Sông nói tôi yên bình trên đất nước mát lành
không, người người thấy nó đang giãy chết
lôi tuồn tuột nhà dân vào lòng sâu của nước
bức tử từ bên trong
mang dạng vẻ thản nhiên
Chiếc ghế gãy nói tôi tật nguyền vì bị hút máu
hỗn danh mang tên quyền lực
vì bọn dây mơ rễ má
không thể gọi giàu nhất thế gian
không dưng kéo nhau ra đầu thú
vạ lây tôi
Buổi sáng nói tôi bầm dập vì ngày
và nội tạng rã rời theo hệ thống…
ẨN
Đưa tay đôi mắt trũng sâu
quá vãng vô hình trú ngụ
trong nàng hay trong ta
Dự phóng bàn chân chuột gút
quằn quại đớn đau bất động
nghe tiếng mây dừng đỉnh nóc buồn
Hun hút phán xét
nhan nhản nạn tai
biển khơi trơ trụi
đầm lầy chết chóc
bụi hồn nhiên
đèn xanh vừa đi vừa gật
Khoác lên mình tấm áo rách nát linh hồn chiều
lũ gió nhạo báng xương rổng
tủy sống từng đứng reo
đắm mê chạy theo hừng hực
Nằm tâm sự với cơn say
tim ẩn vào không gian trắng…
CHUYỂN HÓA
Thịt xương được nấu chín phơi bày trên mâm
Vực thẳm dưới chân
Thể xác đã mòn
Với con tim ngột ngạt
Ta những con chó không may mắn trên đường đua dù cố gắng về đến đích
Sự thật tồn tại khả kiến
Đám đông ấy tin vào bạo lực
Đấm nát mắt bão
Giữ lấy yên bình
Chán rực nản vang số kiếp
Linh hồn trôi dạt
Họ chỉ nghĩ cái gì không cần nhớ
Về trong ánh sáng chuyển hóa
Không linh hồn
Không thể điệu riêng mình
Phải ta chết
Trước mặt các sinh vật có năng lực ngôn ngữ.
KHUẤT TỬ VÙNG SƠN CƯỚC
Cầu vồng tan dần đôi mắt chỉ còn vọng tưởng
Kinh nghiệm như rắn trườn về mang đầy nọc độc
Ước mơ lớn dần phía ấy
Giữa biển tiền thân vỡ khói
Đánh mất bầu trời ngọt ngào thầm đắm
Căng mình nhẹ nhàng thoát xác
Số kiếp chăn thả
Làm bạn với các triền đồi
Vi vu lộng lẫy
Các bọn dê con tinh nghịch
Mang niềm vui ngạo nghễ
Suối ẩn hiện mời chào
Đê mê muôn thuở
Em ở đô thành
Nghe kể phải cúi thật sâu
Mắt ông ấy khoét hẻm thiên thần đường gió
Mong rẻ tòa biệt phủ
Con dao rừng chặt vu vơ cánh bướm
Nghe nói nay mai đấu giá mùa xuân
Triền đồi bị bức tử
Con suối sẽ bị chặn nguồn
Dất nướccúi đầu im bặt
Đường sơn thôn biến mất
Hoa rừng
Buồn
Ngả
Về đâu...
CỪU
Con đường trên lưng
sấm chớp dưới chân
móng vuốt chai mòn
quay về mê muội hát ca
giai điệu xô nhau
bầu trời háu nước
dặm dài chán nản
cuồng nộ hưng thịnh
chỉ lông bốc lửa
rát khô phương hướng
cát, cát lông mày
mắt trôi dạt
trên lưng con đường.
Bến Tre, tháng 01/2018.
Nguyễn Đăng Khương
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG