- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ TRẦN VẤN LỆ

23 Tháng Tám 20179:51 CH(Xem: 29992)
2514216_Tangoulis-Misty-Scapes-6-710x701
Photo - Vassilis Tangoulis


Bài Thơ Đẹp Nhất

 

Hôm nay...nắng, mưa, không biết!

Trời buồn như ngày hôm qua

Bầy chim tôi đâu?  Biền biệt

Chúng đang còn ở rất xa?

 

Mở đầu bài thơ ngơ ngác

Bỗng chiếc lá vàng…Đã Thu?

Lá biết lá rụng về đâu?

…như áo qua cầu gió thổi?

 

Tôi không bạn bè để nói

Những điều nghĩ ngợi sáng nay

Bạn bè chắc cũng không đợi

…tôi rồi như chiếc lá bay?

 

Hôm nay…nắng, mưa, không biết

Học trò lên xe đến trường

Lại thêm một năm học nữa

Đời còn mãi mãi dễ thương!

 

Cái buồn dành cho người lớn

Những kẻ “sinh bất phùng thời”

Uy nghi hay là nhỏ mọn

Nghĩa chi đâu nữa cõi đời…

 

Nắng, mưa cũng là cơn bệnh?

Mà không mưa, nắng, thì sao?

Con bướm bay ngang bờ giậu

Chỗ nào bướm đậu?  Chiêm bao?

 

Câu thơ tôi cầm không chặt

Phải chi là tóc, vuốt ve

Mân mê được dòng nước mắt

Thơ còn mấy chút tình quê?

 

Quê Hương, cây bòng, cây bưởi

Quê Hương, bụi trúc, bờ tre

Quê Hương, nhà tầng cao ngất

Quê Hương, bầy ngựa bỏ đi…

 

Được ngồi bên gốc đa nhỉ

Để tôi đếm ngói trên Đình

Để đọc cho người yêu quý

Bài thơ đẹp nhất chữ Mình!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

 

Tứ Tuyệt

 

Tứ Tuyệt:  Bài thơ chỉ bốn câu

Hai mươi tám chữ một tâm tư

Em xinh hồi đó năm mười sáu

Trăng vẫn tròn trăng muôn kiếp sau…

 

Tứ Tuyệt:  Bài thơ tiếp nối thêm

Bài  nào thì cũng chỉ vì em

Vì thương vì nhớ mà trăng tỏ

Tranh thủy mặc lồng Nguyệt trước hiên!

 

Em, buổi chiều Trăng, em – sáng Nguyệt

Tóc vờn mây lụa áo thêu hoa

Em dang tay ngọc thành chim núi

Mười bảy không ngờ em biệt xa…

 

Từ đó con sông…sông Tứ Tuyệt

Bốn câu mà lạnh buốt muôn trùng!

Em, chim về núi xanh màu lá

Hoa nở vì em…Hoa Nhớ Nhung!

 

Anh cúi đầu hôn hoa quỳ vàng

Anh cúi đầu hôn…hôn Đơn Dương

Hôn chiếc xe Lam nằm xếp xó

Hôn ga xe lửa…tưởng em còn!

 

Bài thơ Tứ Tuyệt nằm phơi nguyệt

Mai nắng anh cầm phơi trái tim

Anh ngó chữ xưa nhòe giấy cũ

Vẫn còn đẹp lắm, nhé, thưa Em!

 

Trần Vấn Lệ

 

Khi Trái Tim Còn Đập

 

Em nói nhỏ:  “Em thương anh lắm”.  Anh bị lãng tai, nghe tiếng mất tiếng còn.  Ngó ra trời, lúc đó hoàng hôn.  Anh quay lại, hôn em đắm đuối…

 

Ngó lên trăng, thấy cây đa thằng cuội.  Trăng thấy hoài, trăng mấy tuổi rồi trăng?  Và Cuội ơi, sao lại cứ là thằng?  Lên Ông đi!  Lên Cụ đi!  Cho tôi nhờ một tí!

 

Kìa, cán bộ, mới mười lăm, tuổi nhí cũng bắt tù: gọi chúng ông bằng Ông!  Tuổi mười lăm là tuổi còn đi lông nhông, xưa anh thấy má em hồng, chưa làm thơ thương nhớ…

 

Bây giờ anh, sĩ quan đi ở đợ, có ra gì mà em nói thương anh?  Hai trái tim vàng, một túp lều tranh, bài thơ tình, cảm ơn em gợi ý!

 

Anh hôn hai con mắt em, hai con mắt kiều mỵ.  Anh hôn sóng mũi em, cái mũi cao như ngọn núi Lâm Viên.  Em vẫn như ngày nào, em vẫn còn duyên.  Anh quên mất anh là người viễn xứ…

 

Chưa bao giờ anh nghe câu tình tứ như chiều nay…anh nghe được từ em!  Anh để tay lên ngực: anh còn trái tim.  Anh để tay lên vai em:  hoàng hôn đang tới…

 

Em em à, hãy nghe anh nói;  “Anh yêu em đến hơi thở cuối cùng như lời thề anh nói với non sông, là tấm lòng, anh trải đây, nhật nguyệt!

 

*

 

Đó, bữa nọ mình đi ngang Phan Thiết, ra Phan Rang, về Ngoạn Mục, Dran…đi tới Lạc Dương, đi tới Suối Vàng, ngả lưng vào sườn núi Lâm Viên nhìn mây trắng bay trên đầu núi…

 

Cảm ơn em bốn mươi năm chờ đợi.

Cảm ơn em còn Tổ Quốc, anh về…

 

Trần Vấn Lệ

 

Khói Quyện Trầm Hương

 

Hôm nay em nói em đi Chùa, em sẽ ăn trưa ở đó trưa, ăn cho được nhẹ lòng ham muốn, cho thấy đời không có thiếu, thừa…

 

Em muốn hồn nhiên như lúc nhỏ níu tà áo Mạ nép lưng Ba, em quỳ tay chắp Nam Mô Phật…lòng tự nhiên bừng một đóa hoa…

 

Em nói dễ thương như tiểu thuyết để anh mặc sức diễn thành thơ.  Chúng ta rồi sẽ như chim sẻ ríu rít bên nhau trước bệ thờ…

 

Em nói líu lo như chim rừng hôm nào về đậu ở Dran, áng mây Ngoạn Mục trùm Eo Gió, hoa anh đào nở rực sáng Xuân…

 

Em nói như là chuông thánh thót, ờ em hôm nay em đi Chùa, Sư Ông sẽ tặng phong bì đỏ, em cúi đầu, em ấp úng thưa…

 

Ôi em, em vẫn là cô bé, vẫn nhé như trăng tháng Bảy Rằm, xá tội vong nhân, đời hạnh phúc với người kề cạnh kẻ xa xăm…

 

*

 

Hồi tối anh mơ thấy dọc đường, một o xinh lắm áo mù sương, anh đưa tay hứng vầng trăng bạc rồi gọi âm thầm em-cố-hương…

 

Em nói nữa đi, em cố quận, con đò, bến cũ, bóng cây đa…Mái tranh quán lá ngày mưa bão, khói quyện trầm hương anh thiết tha!

 

Trần Vấn Lệ

 

 

Ý kiến bạn đọc
01 Tháng Bảy 202012:45 SA
Khách
Chao Ban thi-si. Toi gap Ban trong hoan canh nghiet-nga o tong trai tu-binh so 8, o xa Ham Tri,BinhThuan 1977-78,
cung 1 khoi uoc do 280 nguoi.. Anh duoc lam viec nha, lua nhung giai cua khoa lang; va toi co trao doi voi anh vechu
"giai"....Chac lau qua,co con nho khong Ban? Men chuc Ban va Quy quyen khoe, hanh phuc...
27 Tháng Tám 20173:28 SA
Khách
Tôi nhớ ông là lính sư đoàn 23 BB hồi đó là Trần thức lệ có đúng khg? Tôi có nói chuyện với ông ơ bv2dc Kon Tum nếu khg lầm ,
27 Tháng Tám 20172:12 SA
Khách
Anh Tran Van Le
Doc tho anh ma nho Dalat vo cung,cam on Anh da cho toi nhung rung dong cuoi doi
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 201510:46 SA(Xem: 38645)
Dự án “Phục nguyên văn bản Truyện Kiều được đồng thuận cao” của Hội Kiều học Việt Nam đã đề ra nhằm hướng tới Kỷ niệm 250 năm ngày sinh đại Thi hào nguyễn du (1765 - 2015) và vinh danh đại Thi hào dân tộc Nguyễn Du . Bài viết này sẽ lược thuật quá trình tầm nguyên văn bản Truyện Kiều từ xưa đến nay và chúng tôi cũng xin gợi ý, phác thảo một phương pháp phục cổ văn bản Truyện Kiều với hy vọng có khả năng gần với nguyên tác.
01 Tháng Mười Một 201512:16 SA(Xem: 28729)
Tháng mười ở Sài Gòn Mưa không nhiều như mọi năm Nhưng lại ngập lụt và tắc đường triền miên Đi làm cũng mệt Người về hưu cững không biết đi đâu mỗi buổi chiều vắng vẻ
18 Tháng Mười 201511:15 CH(Xem: 35259)
Sài Gòn quả thật vẫn đẹp mà nó vẫn đẹp theo cái cách mà tôi nhìn ngắm nó, nó vẫn đẹp như mơ, cực kỳ hoàn hảo và trác tuyệt. Vì đâu mà tôi có thể thấy như vậy nhỉ? Có lẽ nó xuất phát từ cái chủ quan riêng biệt của tôi mà tôi thấy như vậy.
18 Tháng Mười 201510:41 CH(Xem: 34379)
Tôi thích những định nghĩa về tự do của John Adams và yêu thơ Tagore. Cả hai đều khơi dậy cái sức mạnh tiềm ẩn bên trong con người. Điều lạ lùng là dù ở hai vị trí rất khác nhau, một chính khách và một nhà thơ; song họ lại gặp nhau ở một điểm rất chung. Tôi có thể mượn cái quan niệm của John Adam để nói về Tagore. Cả hai đều cho rằng không có sự ưu việt nào bằng sự ưu việt của linh hồn và không có sự giàu có nào bằng sự giàu có của con tim.
18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 31566)
Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.
18 Tháng Mười 20151:23 CH(Xem: 33774)
Lạc Long Quân được viết chữ Hán là 貉龍 君, trong đó, chữ 貉 (bộ trĩ) mà người Việt, theo truyền thống từ ngàn xưa đến nay vẫn đọc là “lạc”. Tiền nhân Việt dường như đã cố tình dùng chữ 貉 dành cho Lạc Long Quân và không đọc theo đúng phiên thiết từ thư Hán là hạc (thú giống như con cầy), mạch (tộc ở phương bắc Trung Quốc) nhưng nhất định là “lạc” chắc hẳn phải có một dụng ý sâu kín nào đó và cho đến nay vẫn còn là bí ẩn văn tự...
18 Tháng Mười 20151:00 CH(Xem: 35473)
Ngôi nhà của anh không hoàn toàn im lặng, hoang vắng mà là một nơi chốn dừng chân của khách thập phương. Nó như là một thứ “trại tỵ nạn thứ hai” mà hầu hết những người lui tới gặp anh đều có mục đích khác nhau. Có người đến để nhờ anh “hợp tác” làm một công việc gì đó; có người đến vì cần một nơi chốn ở tạm; có người đến chỉ để bày ra những cuộc rượu say bí tử, ca hát, ngâm thơ, bày tỏ những tàn tích quá khứ, họ là những người lính đã từng tham dự chiến tranh kể về những trận đánh, trong đó có người đã từng cầm súng ở bên kia chiến tuyến. Họ là những “linh hồn” vất vưởng, thất lạc giữa một khoảng trống mênh mông trong tâm thức bám vào cái hào quang quá khứ hào hùng, đau thương đầy căm phẫn tủi nhục của lịch sử. Có người rũ bỏ quá khứ, lột xác hội nhập vào đời sống mới của xứ sở tự do. Họ bước vào cuộc thử thách trong thương trường, khởi nghiệp bằng đôi bằng tay trắng.
16 Tháng Mười 201510:35 CH(Xem: 37815)
Như nhịp điệu ngàn năm của con sông Mekong, hệ sinh thái vùng châu thổ sông Cửu Long được cân bằng một cách tự nhiên với "mùa nước nổi" và "mùa nước giựt". Theo anh Dohamide Đỗ Hải Minh, một học giả gốc người Chăm, một cây bút quen thuộc của báo Bách Khoa trước 1975, sinh ra và lớn lên ở miệt Hậu Giang Châu Đốc rất am tường về hệ sinh thái của Đồng Bằng Sông Cửu Long, thì trong bao thập niên qua, người dân Miền Tây đã quen sống với nạn ngập lụt hàng năm, hay còn gọi là mùa nước nổi, như là một hiện tượng thiên nhiên đến đều đặn theo chu kỳ. [2]
16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 32952)
Em không thể đi hết còn đường còn lại của mưa, anh biết không, có thể chúng dài hơn điều em nghĩ, có thể chúng đang ghen tuông với điều tự do của gió
12 Tháng Mười 201512:25 SA(Xem: 30494)
không phải thơ đâu em chỉ là lời nguyện đêm tha thiết không phải sáng mai nào cũng trong veo như sáng nay gió về vẩn đục lời kinh rớt xuống lũng oan cừu