- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NĂM BÀI THƠ PHƯƠNG UY

22 Tháng Tám 20163:58 SA(Xem: 32039)
hON VA NGUOI

hiện hữu

 

Khi nỗi đau cuối cùng cũng bốc hơi trước cơn giông

 anh còn gì cho sự quạnh hiu dần tới?

ở nơi chốn ngôi sao cực mới bùng cháy lần cuối

vệt sáng vút qua

 

có thể sống như thế nào sau sự xóa đi hay lãng quên đi kí ức

mùi hương của quá khứ có được phục hiện sau mỗi cơn mưa?

khi ngôn ngữ của anh đã bị nhiễm trùng như vệt lở loét trước sự di căn mới những giọt nước mắt xa lạ sẽ là khởi thủy cho những u buồn

có những ngày như vết dao

 

anh vượt qua những mùa đông bằng giấc mơ mùa hè

nơi con hồ ly ngửa mặt khóc

nơi vệt trăng xanh còn loang máu

tháng bảy nói với anh về những biến tấu

là những âm khúc dị dưỡng

 

có tiếng khóc nảy ra từ cuống họng

nước mắt cũng như nước biển đã không còn vị mặn

trước phút lâm chung của các tính từ

trầm mình và rơi về đất

trong sự vắng lặng của ngôn từ

của bầu trời và đại dương

anh thành hạt bụi

có một ngày chối từ sự hiện diện của mình

 

 

tối

 

quán tưởng trầm luân những u mê đã từng

lời nguyện đêm đã tan trên đôi môi

chiếc bóng nói với tôi về sự non dại lần sau cuối

nụ hoa không trổ mầm bằng sự không thật

đừng cúi đầu

giọt nước mắt xanh không còn tan trên tay

con hồ ly cuộn mình góc tối

khi các yêu tinh đã đi ngủ

thì phù thuỷ tuyết sẽ phục chế quả táo độc dược

ngày ám tàn trên điếu thuốc dở dang

mùa hè khóc bằng những tiếng ve cũ kỹ

trận lo lắng cho mùa mưa đã bắt đầu trên những đám mây

 không còn người hát thánh ca để tiễn đưa những màu xanh bị bức tử

mùa mưa mới cũng không thể hồi sinh cho sắc lục diệp trên những tán khô đừng khóc

dẫu có đi qua những đêm mất ngủ không còn nhau

thì lời ủi an cũng chẳng thể làm xanh được ý nghĩ

mùi hương quá nồng đậm của sự thông cảm

cũng không làm khô được những dối lừa của thế kỉ hoại tử này

đừng tin vào bất cứ

 

trong sự lặng câm của những câu thơ

cơn mưa nói với tôi về mùa lũ cũ

 

Ly


Như là màu nước ao hồ trong những đêm thanh

giấc ngủ đến và cuộn tròn

con tuần lộc non trong mù mù tuyết trắng

cô gái với đôi cánh bằng xương ở trên lưng

cuốn theo trốt lốc

 

Mùa hè đã đi qua trên những đôi mắt trong veo chứa hình hài hoa xa cúc

mùa hè đi qua những hoa hồng trong thung lũng

nơi những đồi cỏ xanh tươi chỉ còn trong trí nhớ cũ kỹ

 hạt mưa trong veo lạnh giá trước hiên nhà

nơi gió giật khan một ngày áp thấp dần qua

 

Giấc ngủ đến trong tiếng phong linh rơi bên hiên đá trắng

nơi cái chết của con ve sầu nhập xác gọi mùa

giấc ngủ bảo lưu cho những cơn mơ xa xưa

chập chùng ẩn hiện

 

như là sự hiến mình tàn dư của điếu thuốc được đốt lên đêm vắng

giấc ngủ vằn vèo tản mác rồi ám trên bàn tay

màu buồn lộng lẫy như ngày mưa em đi không lời từ giã

tôi cuộn tròn mình giữa những mây bay

 

khúc phục tang

 

để tang cho một cái chết

hay nhiều cái chết cũng như nhau

 những quặng sóng bạc màu

khóc bằng lời bọt nước

 những chàng ( hay nàng) tiên cá không hề được thông báo

 rằng cái chết sẽ thoát thai

từ những dối trá

lời nguyền thánh không báo trước tai ương

khi tiếng dương cầm được tấu lên

là phút giây vĩnh quyết

những ngày đại dương khóc bằng máu thay nước mắt

kết chung một cuộc xanh trong

 

đã qua những dụ ngôn

người rẽ lòng biển

đi sâu tìm sự sáng

sự khánh kiệt đến bằng nước mắt đỏ lửa

là tuyệt tận sinh linh

 

đã qua rồi câu chuyện về những tiếng gió hú qua vỏ ốc

ngày thả rớt theo kẻ tay

che dấu một cơn hèn mọn bất lực

câu tụng niệm cũng chỉ là lừa dối

bài kinh cầu an chỉ còn âm vang đớn hèn

khoảnh khắc mặt trời cúi mặt

 

trong buổi chiều phục tang cho những câu chuyện cổ tích

giấc mơ bật khóc xanh xao

gió giật âm âm lời bia mộ

con sóng xưa quằn một nỗi nghẹn ngào

 

THIÊN DI

cuộc thiên di đỏ
mặt trời cuốn qua vùng tóc biếc
chảy mặn tháp ngà
nụ hôn mật non xưa xa
đã khét tanh dưới tê điếng mặt trời
không thể lưu trữ cho em được gì
giọt mưa miên miết đỏ
ngày cựa mình chừng như rất khẽ
tháng bảy cạn kiệt
lời lá khô
rơi từ vực sâu.

cuộc thiên di đỏ
mặt trời đi qua vườn đêm
cứa những xót thương
tối không gió
tôi với căn ngực rỗng
sự đợi chờ là vô vọng
mãi đời sau.
những bóng đèn nê ông cúi đầu câm lặng
cơn mưa không thể ướt át mãi buổi chiều tháng bảy
dụ dỗ về một tia sáng lóe nở
giấc chiêm bao mồ côi 
hơi thở
như những đứa trẻ thành phố ngày loạn lạc
dắt díu nhau đi tìm ý nghĩa cuộc hành trình...


phương uy
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85803)
Con tàu đã trở nên ọp ẹp, mấy mươi năm còn gì. Người ta nói đây là chuyến tàu tốt nhất hiện nay. Hành khách bực dọc phàn nàn tốt gì mà tốt, như đống sắt vụn, làm như họ là kẻ trên trời rơi xuống không bằng.
23 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 88935)
Tình yêu, cũng như chiến tranh, là hai đề tài muôn thuở của con người. Văn chương ngoại quốc nói về chiến tranh, viết về những trận chiến gần, xa trong lịch sử, chúng ta vẫn thích đọc. Vậy thì tại sao, người Việt Nam viết về chiến tranh Việt Nam lại nhàm chán?
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 92160)
... Tôi đã từng ăn thịt chuột. Tôi ăn vụng của em tôi. Bố cấm tôi nói cho ai biết. Bố đã cho thằng em tôi ăn bao nhiêu con chuột tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ có điều bố thích như vậy. Bố nướng con chuột lên, thế thôi. Thằng em tôi cười hềnh hệch, nước dãi chảy dài, cầm con chuột gặm như một bắp ngô nướng. Những tảng máu chưa đông rịn đỏ hai mép. Tôi thấy đầu mình ung ung. Những hình ảnh như những mảnh vỡ lộn xộn va đập vào nhau liên hồi ...
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 89888)
Không ai biết cuộc sống của ai đang xáo trộn. Không ai biết ai đang nghĩ gì. Người chồng không bao giờ biết người vợ vừa gối đầu lên tay mình vừa dâm hoan với sếp của ả trong giấc mơ. Gã sếp đô con, bụng cuộn lên những bó cơ và làm tình thì miễn bàn. Người chồng không bao giờ biết âm hộ của ả nóng bừng như muốn nổ tung ra. Mà biết cũng chẳng thể chết ai vì ả là vợ của anh ta.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 111390)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91955)
Thành phố nằm bên một rẻo biển miền Trung yên bình và tĩnh lặng. Những ngày gầ n đây bổng nhiên được khuấy động bởi mấy chú cá mập, không hiểu vì sao lại lang thang vào bờ, chúng lượn lờ nơi bãi tắm trước khuôn viên trường, là bãi du lịch của thành phố. Thỉnh thoảng chúng lại ruỗi theo sóng nước cợt nhã với con người. Có hôm một chú cá mập con nhá vào mông ai đó, có hôm lại ngoạm vào giò của kẻ nào bơi đến gần. Bạn tôi phán: đất này “linh kiệt”. Tôi cười vui: Đất lành chim đậu, biển lành cá mập làm tổ .
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91475)
Trong tình bằng hữu nhiều năm với Huy, được sự đồng ý của chị Cao Xuân Huy và hai cháu Chúc Dung & Xuân Dung, bài viết thiên về khía cạnh y khoa này, nói về một Cao Xuân Huy khác, người bệnh Cao Xuân Huy chênh vênh trên con dốc của tử sinh, đã can trường chống chỏi với bệnh tật cho tới những ngày và giờ phút cuối cùng và đã ra đi với tất cả “phẩm giá”. NGÔ THẾ VINH
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 81756)
Cao Xuân Huy có người cha đi kháng chiến, để lại vợ con trong thành. Rồi, 1954, ông ngoại bị đấu tố, người cậu cấp bách đem cháu, 7 tuổi, vào Nam. Mẹ ở lại Hà Nội đợi bố. Về, nhưng người cha kháng chiến, gốc tư sản, địa chủ, không thể "can thiệp" cho người mẹ khỏi diện "tự lực cánh sinh" (như đi "kinh tế mới"). Rồi họ chia nhau con cái: mẹ để lại con gái cho bố, vào Nam với con trai. Xa cách, mỗi người lập một gia đình khác, có các con khác. Huy được cậu và bà ngoại nuôi. Như một định mệnh, chuyện nhà Huy trùng hợp với chuyện đất nước, với truyền thuyết Sơn tinh Thủy tinh, với bao gia đình thời chia đôi Nam-Bắc.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 86226)
Thường, khi viết về một nhà văn, trong vai trò của một người làm phê bình, tôi chỉ quan tâm đến tác phẩm, đến văn bản. Đúng hơn là tôi quan tâm đến văn bản văn học, và cái cách mà tác giả của nó đã, cùng với các độc giả của mình, biến nó thành một tác phẩm văn chương. Tôi không quan tâm lắm đến tác giả.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 87248)
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời. Thời xưa Cao Biền đã nhiều lần cỡi diều bay tới, tay cầm quạt giấy phất bằng lụa bạch, nan cánh quạt đúc bằng vàng khối tinh ròng, toan tính yểm đất.