- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

EM VÀ MÙA XUÂN SÀI GÒN

18 Tháng Hai 20159:32 SA(Xem: 33141)


XUAN
Xuân - tranh Đặng Hiền


CON CÓ CÒN ĐỦ SỨC ĐỨNG LÊN!

 

Còn yêu Sài Gòn hay con đợi người ta

Mà sao Tết chẳng chịu về quê cho nồi bánh Tét sau hè đỏ lửa?

Hòn Kẽm Đá Dừng vẫn còn đây, con cứ về mà gục đầu vào nức nở

Nếu quá đau mà chẳng dám nói thành lời                                                          

 

Con đừng có cố cười giữa chợ đời

Đừng cố che đôi mắt húp sưng bằng mớ phấn son dày đặt

Đừng cố viết bài thơ dỗi hờn 17

Mà đêm về cắn nát gối để người ta không biết con đau

 

Con đừng cứ nhìn xa xôi

Chiều chiều đừng có ra phi trường rồi lại tự an ủi lòng rằng chắc người chưa rỗi

Nếu người yêu con thì sẽ không để con mỏi mòn đợi

Sao con cứ yêu người hơn cả bản thân con!

 

Yêu nhau có năm bảy cách vẹn tròn

Mắc chi con cứ chọn cách làm cho mình thêm héo hắt

Nếu ngày mai con biết rằng dù có đợi đến cả đời thì cũng chỉ là vô vọng

Con có còn đủ sức đứng lên?

 

Về đi con…

Về chẳng phải để Tết quê thêm tròn

Cũng chẳng để gia đình đầy tiếng cười hay nồi bánh Tét bập bùng, hũ dưa hành giòn rụm

Con về đi, về và gục vào vai quê và khóc

Rồi vục nước sông Thu rửa cho sạch đa đoan

Con còn son và tuổi cũng còn xuân

Sao phải nhận về mình dông bão

Con về đi để lòng con bớt hanh hao như nỗi nhớ con trong mắt quê giữa chiều chếnh choáng

Rồi con cứ đi và lại mỉm cười

Nhưng…

Lần này là nụ cười hạnh phúc

Con nghe.

 

KHÁNH TRINH – SG 11h49 31/01/2015

 

 

KHI SÀI GÒN CHỈ CÒN LẠI MÌNH EM

 

Anh không về, Sài Gòn cũng giận

Phố lơ ngơ chẳng nhớ phải lên đèn

Người ta đi qua quên cả chào nhau

Nên nụ cười cũng trở nên lạc lõng

Anh không về, hèn chi hôm qua, hôm kia, hôm kia kia nữa

Con hẻm quen tự dưng nỗi chứng gập ghềnh

Bầu trời đêm nay chẳng thắp nổi vì sao

Mây cũng giận, khóc oà như trẻ con lạc mẹ

Anh không về, nồi cơm chẳng thèm đầy vơi nữa

Con chim non chẳng muốn tập chuyền cành

Ly cà phê giận nên cứ lạnh tanh

Trách em sao cứ ôm khư khư một mình? Người quen đâu? Đâu mất?

Anh không về nên Sài Gòn ngày mình yêu cũng bỏ đi hết

Chỉ có em vẫn má đỏ môi hồng

Chỉ có em lang thang giữa phố đông

Tự nhấm nỗi đau ăn mòn trái tim nhiều vết nứt

Em đâu sợ cô đơn

Em cũng chẳng sợ thiếu anh

Em chỉ sợ Sài Gòn của chúng mình giận dỗi

Em vẫn bước đi như ngày mai là thoát khỏi

Nỗi nhớ anh nát lòng mà phải nhắm mắt bảo rằng không!

KHÁNH TRINH – SG 10h19’ 31/ 01/ 2015

 

 

CON KHÔNG VỀ, NGƯỜI BUỒN LẮM PHẢI KHÔNG!

 

Con không về

Lại một mùa Tết vắng con

Năm nay ai phụ Người gói bánh?

Ai ướp hũ thịt thơm lừng cho ngày Tết đầy thêm?

Ai thay con cắm lọ bông trên bàn tiếp khách?

Mớ bông sau vườn, con vẫn thường gọi đó là kỷ niệm tuổi thơ…

 

Con không về

Ai lẽo đẽo sau lưng “Chừng ni đủ rồi, nhiều làm chi, phí lắm”?

Ai càm ràm trước mặt “Răng mà tóc bạc hết ri? Trời ơi, da dẻ chi chi mà nứt còn hơn dấu chưn chim mùa cạn…”?

Ai thay con đếm ngược từng giây để nguyện cầu cho Người sống vui thêm năm nữa?

Ai thay con à ơi hử hả hứa rằng năm sau con nhất định sẽ yêu?

Rồi lại quên…

 

Năm nay

Con lại không về

Con vẫn cong môi lên với cả Sài Gòn, cả người quê, cả một nửa thế giới rằng con yêu những bước chân đi rong, con yêu cái Tết ôm gối khóc hu hu giữa Sài Gòn xa lạ

Con vẫn váy đỏ môi hồng, nghêu ngao khúc hát buốt lòng người xa xứ

“Mẹ ơi con xuân này vắng nhà…”

Rồi lại úp mặt vào đêm

 

Con không về

Nhưng Người đừng lo

Sớm mai khi Sài Gòn thức giấc

Con lại má đỏ môi hồng, đôi mắt con lại vui như con nít lên ba được nhận quà năm mới

Và đôi môi của con

Lại cong cớn với cả Sài Gòn rằng con yêu những bước đi rong...

 

Người ơi

Con lại không về

Người buồn lắm, phải không?

 

 

 

CHO NGƯỜI TÌNH KHÔNG BAO GIỜ CƯỚI

 

Em chẳng tin vào ngày người nói lời yêu

Bởi em biết ngôn từ với người cũng trôi nhanh như ly rượu nồng trong đêm vàng khói thuốc

Ta có nắm tay nhau chặt đến bao nhiêu thì cũng đến lúc phải buông tay và quay bước

Em có khóc vật vờ thì cũng phải biết tự lau khô và điểm trang môi đỏ, má hồng

Vậy nên

Em chẳng tin

Để em giữ lại chút nước mắt cho mình

Anh biết không!

Em sẽ khóc giùm cho người đàn bà thay em vướng vào anh, rồi bước đi, và khóc…

Chúng em, những người đàn bà dễ yêu và dễ khóc

Dễ bị dối lừa nhưng rất thật tâm

Anh yêu

Tàn nhẫn như vậy anh có thấy vui không?

KHÁNH TRINH – SG 28/ 01/ 2015

 

 

BỞI KHI EM NỢ SÀI GÒN

 

Người ta nói SG chẳng có mùa thu

Vậy lá vàng, gió heo may là gì anh nhỉ

Người ta nói anh cũng từng mơ mộng lắm

Mình giống nhau, nên lỡ lạc vào nhau

Người ta nói em đến sau, nhưng là đến sau khi người ta đã đeo nhẫn cưới

Nên cuối cùng em phải đi trước, trước khi người ta buông rơi chiếc nhẫn của mình

Ly vỡ, bình rơi…

Người ta nói ngày mai, ngày kia, ngày sau đó nữa

Anh sẽ về

Có thể là SG cuối thu, đầu đông hay đương xuân, khi mai vàng góc sân nho nhỏ

Có thể em vẫn ngẫn ngơ đợi anh giữa phi trường, giữa SG, giữa góc Trung Nguyên với ly capuchino lạnh ngắt

Có thể em đã nắm tay người khác

Đó là cách để em quên

Người ta nói có thể mình sẽ chạm nhau

Giữa phố, giữa kỷ niệm xưa, giữa mắt nhau hay nơi mình đã gửi một lời hò hẹn

Nghĩa là vẫn có ngày gặp lại

Nhưng người ta nói em chỉ là người đến sau

Nghĩa là em sẽ không là gì cả

Nghĩa là dẫu có muôn ngàn lần chạm mặt

Em cũng phải giả vờ xa lạ

Hoặc vô hình

Như vậy, được không anh?

 

 

NHƯ CHƯA VƯỚNG BẬN BAO GIỜ…

 

Anh về rồi anh lại đi

Bỏ lại em với những đêm dài thao thức nhớ

Bình minh còn bỡ ngỡ

Hoàng hôn đã tím môi hường

Có cần nói thêm lời xin lỗi không anh?

Hay vò nát cọng ngò, trách hoa hồng nở muộn?

Em đếm những ngón tay còn hơi ấm của anh, vội vã

Dẫu đã thuộc trăm

Có phải mình đang lừa dối nhau?...

 

Anh về rồi anh lại đi

Mẹ sẽ hỏi nhưng em đâu thể dối lừa thêm được nữa

Tuổi hăm qua mau mà lòng em cứ chùng chình không dám bước

Có phải em nên buông tay?

 

Anh đừng nói với em về ngày mai

Đừng kể những giấc mơ chỉ trong mộng ước

Em có cần khâu vá hoài, một mai khi không thể vá thêm được nữa

Anh có trở về?

Hay anh lại đi?

Em nào dám trách chi

Nếu bình minh của Sài Gòn không đẹp bằng hoàng hôn xứ người, xa lắc

Và đôi mắt em không đủ dịu dàng bằng đôi tay của chị

Thì thôi

Anh cứ đi

Như chưa vướng bận bao giờ…

 
KHÁNH TRINH

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 6138)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...
04 Tháng Chín 20238:30 CH(Xem: 5990)
Trong ngót hai chục phim truyện điện ảnh tham dự tranh Giải Cánh Diều năm nay của Hội Điện ảnh VN, có thể nói “Em & Trịnh” là một tác phẩm hoành tráng bậc nhất. Và cũng cần phải thẳng thắn điều này: những người làm “Em & Trịnh” đã rơi vào cả hai tình huống đặc biệt của Điện ảnh: a. thực hiện một bộ phim chân dung vốn đầy thử thách, b. đặc biệt là phim ca nhạc sẽ cực kỳ khó khăn về các yếu tố kỹ thuật!
15 Tháng Tám 20237:29 CH(Xem: 6214)
kiếm điểm / giật / mình / nghìn trang đã giở tới / hình thiên chương / viết như thuyền say độ đường / thước chim /
15 Tháng Tám 20237:13 CH(Xem: 7059)
anh không phải là con chim / cánh mỏi đường bay … / nhưng giọt lệ Người đã chảy thành đại dương / mà tiếng sóng không nguôi vỗ buồn trong trí nhớ…
15 Tháng Tám 20236:52 CH(Xem: 6439)
Chẳng biết tôi có tưởng tượng hay không, nhưng hôm nay rõ ràng là mặt biển nhìn cao hơn bờ, dù hãy còn thấp thoáng từ xa lắm. Trời trưa nắng gắt, lối đi dẫn xuống bãi biển dường như cứ tiếp tục trải dài thêm theo từng bước chân của tôi. Chưa thấy nhà của ông Morpheus ở đâu cả. Hai bên đường là những cụm xương rồng tua tủa trông dữ tợn, nhưng lại lác đác điểm những bông hoa màu sắc rực rỡ. Gió biển khô khốc, nồng nồng trong mũi tôi. Tiếng sóng vỗ nghe chập chờn từ tít ngoài xa. Tôi cố nhìn xem có những dấu hiệu gì đặc biệt hai bên đường để khi quay về có thể lần theo ra lại đường cái. Toàn là xương rồng và xương rồng, không có lấy một cái cây cao hay một mỏm đá. Dưới chân tôi là cát trắng lẫn vào sỏi đá, khiến đường đi thấy gập ghềnh, không mời gọi.
15 Tháng Tám 20235:39 CH(Xem: 6322)
Trước sân anh thơ thẩn / Đăm đăm trông nhạn về / Mây chiều còn phiêu bạt / Lang thang trên đồi quê / In the yard I was pacing / Longing for faraway news / Whilst the clouds kept wandering / High above the rural hills /
05 Tháng Tám 20239:50 CH(Xem: 6093)
“Khi người ta 19 tuổi, người ta là bà hoàng” - đó là một câu trong bộ tiểu thuyết sử thi “Con đường đau khổ” của nhà văn Nga A. Tolstoy mà bố từng lấy làm đề từ cho bài cảm ngôn “Viết dành cho con gái năm con 19 tuổi” từ những năm bố còn là một chàng trai mơ mộng lang thang trên những nẻo rừng Tây Bắc. Vài chục năm sau, vào lúc con đọc những dòng này của bố, khi con chuẩn bị bước vào năm thứ hai đại học, cũng là lúc cả xã hội ta đang trong một cơn xáo động kinh hoàng với bao giá trị đảo lộn quay cuồng khiến những cô cậu sinh viên quen sống trong vòng tay gia đình che chở như con phải hoang mang, ngơ ngác, hoảng sợ…
04 Tháng Tám 20236:06 CH(Xem: 6796)
Ta về dỗ giấc chiêm bao / Lặng nghe bao tiếng thì thào của đêm / Ta về dỗ giấc mơ em / Dỗ cho giấc mộng cũ mèm, mới ra
04 Tháng Tám 20235:53 CH(Xem: 6685)
Từ bao giờ thấy 'mọi sự không là gì cả' / rồi giật mình, nói ra e hố / từ bao giờ biết 'nhiều sự không là gì cả' / rồi giật mình, nói ra e thừa / từ bao giờ thấy không nên nói chi nữa/ rồi giật mình, ồ mình thành cục đất rồi / từ bao giờ / đất có trên đời?
04 Tháng Tám 20235:45 CH(Xem: 7182)
Em hong tóc mùa nắng vàng / Thoảng lên ngày Hạ nồng nàn vai thơm / Gió đùa hôn ngọn tóc vương / Đong đưa nhánh phượng rơi hương bên thềm