“Hoàng Ngọc Thư nói về con đường văn chương chữ nghĩa của chị, cùng những nhận xét, đánh giá của hai nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc, Hoàng Ngọc Tuấn về tác phẩm của Hoàng Ngọc Thư.” (SBS)
“ B ây giờ tôi mới hiểu: thì ra con người đối
với Hồ Chí Minh chẳng là cái gì. Ông mơ thấy cưỡi rồng lên thượng giới, sao vàng
năm cánh mộng hồn quanh. Con
rồng, ai cũng biết, là biểu tượng của nhà vua. Ông mơ cưỡi nó thì ông đâu phải
là một người trong chúng ta.[...] Con người là
vốn quý nhất , tôi từng nghe ông nói với mọi người trong lần gặp
anh hùng La Văn Cầu ở Thác Dẫng, mùa thu năm 1950. Stalin cũng nói thế. Mao
Trạch-đông cũng nói thế.Mà đúng: con người chỉ là vốn thôi, để kinh doanh cái gì đó. Khi là vốn,
nó thôi là Người ,” (Vũ Thư Hiên)
C ó bữa niềm vui chui qua cái trôn kim Gõ cửa và nói Đã đến giờ thay ca! Nhưng tôi từ chối Tôi yêu nỗi buồn của mình Nó nhen lên ngọn lửa Từ tâm từ tâm...
Q ua những bài dạy sử địa từ
cấp đồng ấu tiểu học của thế kỷ XX-XXI, sách giáo khoa chữ Việt mới (dựa trên
chữ cái Latin, tiêu biểu là cuốn bài giảng sử ký và địa dư dùng cho các lớp Dự
bị và Sơ đẳng bậc tiểu học của Trần Trọng Kim và Đỗ Đình Phúc xuất bản lần đầu
năm 1927) lịch sử Việt Nam khởi từ nhà Hồng Bàng (2879-258 Trước Tây Lịch [TTL]
kỷ nguyên), với mười tám [18] vua Hùng hay Hùng vương [Xiong wang].
V ới
thời gian, làm sao hàn gắn được lòng tin cậy đang bị sứt mẻ, để tiến tới được
một Tinh Thần Sông Mekong như một mẫu số chung, nối kết các quốc gia trong
vùng. Điều ấy cũng đòi hỏi giới lãnh đạo có tầm nhìn xa, biết hướng tới sự
thịnh vượng cho toàn vùng thay vì chỉ thấy mối lợi cục bộ trước mắt nhưng với
cái giá lâu dài phải trả của chính mình và của các nước lân bang.
K hi tầu đi ngang qua tượng Đức Trần Hưng Đạo, tôi thấy ngài vẫn đứng uy
nghiêm, tay cầm kiếm chỉ xuống dòng sông. Tôi chợt nhớ đến lời nguyền của ngài
“Nếu không thắng giặc Nguyên, ta sẽ không trở về con sông này nữa”. Bất giác,
tôi tự nói thầm nếu không tìm được Tự Do, chắc mình cũng không thể trở lại được
con sông này.
“Xin đừng gọi tôi là nhiếp ảnh gia chiến trường, tôi chỉ là một nhiếp ảnh
gia mà thôi." Đó là lời của Don McCullin, một nhiếp ảnh gia người Anh được
coi là cây đại thụ trong làng nhiếp ảnh Anh quốc, với hơn 50 kinh nghiệm chụp
ảnh các cuộc chiến từ Berlin, Việt Nam, Campuchia, đến Bangladesh và Trung
Đông.
T rong văn học sử Hoa Kỳ có hai hiện tượng nổi bật với nhiều điểm
giống nhau, đó là nữ văn sĩ Margaret Michell với cuốn Gone With The Wind (1936) và nữ văn sĩ Harper Lee với cuốn To Kill A Mockingbird (1960). Cà hai cuốn
tiểu thuyết cùng có bối cảnh là miền Nam Hoa Kỳ, cùng khai thác đề tài xung đột
chủng tộc (da trắng và da đen), cùng bán được mỗi cuốn trên 30 triệu ấn bản (tính
tới năm 2008). Cả hai tác phẩm lại cùng được giải Pulitzer danh giá, đã được dịch
ra nhiều thứ tiếng, và dựng thành phim rất thành công, chiếm được nhiều giải
Oscar.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.