Phố Cao Nguyên- Ảnh Nguyễn Hoàng Nam
một bài thơ ý cũ điệu buồn
gởi bạn tôi Nguyễn Xuân Hoàng
tôi có thời ở đường 14 nay lùi lại 12
những phiến gân năm tháng trổ dài
chẳng biết khúc nào mình an tọa
tôi quen sống một đời xa lạ
lúc nhớ lại mình lởn vởn trần mây
lau sậy ven sông hồn liễu rất gầy
bến đã chia xa màu trăng lạnh
cuộn chỉ rối bời không ai quay nhánh
con sâu vẫn đo lá ngoài vườn
mình vẫn nhủ mình nhớ nhớ thương thương
tuồng tích ấy có chi đâu mà vọng nội
ờ. thì vết đau bên trong vẫn hằng sôi nổi
mặt trời trên da lửa đốt âm hồn
cánh tay trần. phế tích. những nụ hôn
đã hoang dại theo chiều tóc trắng
có khi nao bồn chồn hơi thở ngắn
mà sông cuồng biển dậy mênh mang
tôi biết đời rung theo mỗi giọt đàn
cùng nốt lặng buổi về câm nín
hoa trái đầu thềm hương non già chin
chân bết bùn. thèm vụng nước mưa
những mùa đi sấm nộ không ngờ
nước mắt con chim nhỏ đầu cành viêm nhiệt
cây lá ngoài sân vẫn còn thao thiết
hoàng xuân sơn
cuối tháng 6 hai ngàn mười bốn
lục bát pha
người thú. và [ngói bỏng]
như nứa rền. gào. lưỡi cong
như lửa tàn. [đêm tàn] đêm
ngói bỏng
chong mắt buồn
lệ tuôn nguời tuôn mưa tuôn
rùng rùng thất tán
theo khuôn nhạc vàng
treo nồng
một bãi xa phương
cầm cố lục lạc ngợp
phường đất đai
chuyến đi kinh thương níu dài mãi
còn
hơi thủng đinh tai xé hồn
bêu đầu non
rịt đầu non
cùng chòi xương rã
lăn tròn
thú
dâm
ánh trăng
cái lưng khòm. bộ dạng. tra
chỉ duy sắc mặt còn da dẻ hồng
hoa vạn thọ ở đầu sông
ngóng phường nước nhược thuyền đông trẩy về
khuấy chèo vỡ ánh trăng mê
dấu
dấu quê là dấu quê mình
việc gì phải giấu lênh đênh phận người
ôi khóc có khi là cười
điên là điên tỉnh ngậm lời nghe nhau
đêm rồi. hết cuộc bể dâu
mượn trời che một vết đau trùng phùng
mượn trang nghiêm lối nguyệt hồng
ngước nhìn với mặt thu đông bồi hồi
dấu quê là dấu quê người
hoàng xuân sơn
8 mai 2014
vườn. và phố
chơi ngoài trời. ăn ngoài trời
có khi nghe đươc. giọng cười thiên nhiên
này em. rũ bỏ ưu phiền
rồi tươi thêm một chút duyên thị thành
bị vong lục
con lốc châu chấu chuồn chuồn
thổi qua đồng lửa
thổi luồn dưới khe
hạ vàng im bặt tiếng ve
nên khô mùa hạn
bóng đè lên cây
đè nhau
bị gậy ăn mày
đè luôn cả hội nước mây trùng phùng
trí ngu
không có chỗ dùng
trí khôn thì đã
mịt mùng giong khơi
một ngày hát biển: à ơi
biển chìm mất dấu
tô bồi lục vong
Hoàng Xuân Sơn
23 tháng 6 năm 2014