Tôi yêu Anh – và Anh yêu tôi Biết thế thôi, cần gì phải nói! Tình Yêu ơi, Thiên Đường rộng lối Chủ Nhật không cần đi lễ cầu kinh
Tôi đã đi thui thủi một mình Những chiều mưa tơi bời rách mặt Ngày Anh đến cả đất trời biến sắc Tôi ngã sõng soài trên mê lộ Tình Yêu
Có gì đâu! Chắc tại uống nhiều Nên lóng ngóng muộn phiền đủ kiểu Tình Yêu tôi xin đừng ai hiểu! Chủ Nhật vô tình… Xin Chúa hãy làm ngơ!
“Con đã yêu- yêu đến cả trong mơ Con đã yêu- yêu đến hết dại khờ Con đã yêu nên sẽ đợi chờ một ngày Chúa Nhật đóng mình vào Thập Giá…”
HDP
5.
CON là chồi non biếc thắm đời BA Cho BA nghe giấc phù sinh thêm ngàn lần lãng mạn Có phải CON là ánh sáng dương xán lạn Môi BA hôn đời chạm đỉnh hồng quang
Từ Tình Yêu và không phải Tình Yêu Chồi non CON cựa mình độ lượng Cuộc đời BA nhiều lẽ vô thường CON có hiểu hỡi tinh cầu bé bỏng ?
CON là tinh cầu chứa đầy khát vọng Của riêng BA- chỉ riêng một mình BA BA yêu CON vì CON là tất cả Là sinh linh hữu tình trên cõi tạm đời BA
Là vô cùng lẽ sống của Mẹ-Cha…
HDP
6.
Mùa hạ đang rất chông chênh dù bước chân ta không bước ra từ giông bão Lên thuyền đi Em đừng ngó nghiêng kiếm tìm chút bình yên ảo nắng! Trái tim Anh thắp lửa một mặt trời trong mưa
Mùa nào cũng đều sẽ chông chênh nếu để Em là người cầm lái Có không sóng gió biết ngập ngừng? Lên thuyền đi Em và nghe Anh, hãy ngồi ngoan đấy!
Thuyền có trôi qua thác ghềnh nào cũng vậy Em cứ hồn nhiên ôm hôn Anh như mây Bóng mây trong giấc mơ đêm nào Em đã thấy Quyện giăng rực rỡ mặt trời
Cửa ngõ Thiên Đường ngày ta đến sẽ mưa
HDP
7.
Con đường đã chọn để cùng đi có quá nhiều trắc trở Sao ta cứ cần nhau như hơi thở Đêm mông lung nỗi nhớ vô cùng Giấc mơ trắng bùng lên giấc trắng Anh có thấy Em?
Luôn cười và nhẹ nhàng bước qua! - lời Anh như Thánh lệnh Mà sao nhiều khi hai đứa thật buồn Có phải những lúc ấy Thiên Sứ mù lòa gãy cánh đi rong?
Chẳng có gì khiến ta phải nao lòng - Anh nói Anh sẽ cõng Em đi Anh nói... Anh nói... Anh nói...
Con đường đã chọn để cùng đi - con đường đầy biển cấm Hãy cứ như hai Thiên Sứ mù lòa mất cánh - mình cùng cõng câm lặng
đi qua!
HDP / SG 23.4.2014
8.
Có một mùi hương rất lạ không đến từ thịt da Như bao mùi hương tôi đã từng bị quyến rũ Mùi hương Em ấm nồng cảm thụ Giấc ngủ tôi vô trùng siêu thoát mọi ưu tư...
Có một mùi hương thực tại chối từ Bởi trong lành ngạt ngào hơn gió biếc Dồn đuổi xót xa lên đỉnh sầu hoan liệt Mùi hương lặng thầm tôi phảng phất mơ bay...
HDP
9.
Muốn viết cho Anh... điều gì đó trong Em không rõ
Chẳng có cơn mơ nào đi ngang đây!
Nụ hôn trong giấc Thơ đêm ấy trầm nhiên như cỏ cây vờn qua da gió...
Em muốn hát ru Anh cho một lần cảm ơn nụ hôn bình yên đó Đôi ta đã cùng say giấc mộng không ngục tù
Em muốn viết cho Anh Em muốn hát ru Anh đến cuối cùng hơi thở...
Có những giấc mơ và nhiều nụ hôn rất khác Mà đời mình đâu có khác gì nhau!
Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và... ít nói.
Đợi thằng bồ Tây hôn hít xong, khi cánh cửa vừa cài trên cài dưới cẩn thận xong, cô mang xấp thư tình ra xếp thành ba xứ sở khác nhau: Mỹ một bên, Gia Nã Đại một bên, Úc một bên.
Vòm trời vỡ vụn Bầy ngựa hoang đói khát tuyệt vọng trước bụi xương rồng Những chiếc gai nhọn sắc tứa ra giọt giọt sữa độc Chiếc lưỡi đói cỏ làm sao có thể chạm vào? Màu trắng quay cuồng họng khát.
1 / Là người cầm bút mà chức năng đầu tiên là viết ra giấy những suy nghĩ trung thực của mình, anh/chị nghĩ gì khi có quan niệm cho rằng: vì thể hiện trong ngôn ngữ Việt, văn chương Việt Nam không thể tách rời khỏi định mệnh dân tộc?
Chuyện một cơ quan chức năng ở địa phương nọ yêu cầu kiểm điểm một nhà văn đang cư trú tại địa phương mình vì nội dung một tác phẩm mới xuất bản của nhà văn ấy, chẳng hiểu sao cứ từng lúc từng lúc gợi thức trong tôi nhiều việc cũ, nối lại nhiều suy nghĩ vẫn bỏ dở, những điều tưởng chừng rất ít liên quan nhau.
Tôi là kẻ lọc lừa. Từ bé, tôi đã lừa những đứa trẻ khác để lấy đồ chơi của chúng. Đến tuổi đi học, tôi lừa thầy, phản bạn. Tôi gạt gẫm cả cha mẹ, anh em. Đi đâu tôi cũng được ưu đãi vì cái bề ngoài hào nhoáng của mình.
Nhìn những mảnh gương vỡ và cái khung mạ vàng nằm dưới đáy thùng rác trong góc phòng tắm, Thúy không cảm thấy một mảy may tiếc nuối. Cái gương nhỏ này là món quà đầu tiên Dave tặng khi mới quen.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.