Cây Lá Hóa Thân - tranh Rừng
mặt nạ 1
Ta đã đi ngang qua nhiều biển
vẫy vùng suýt chết
thằng đàn ông nhìn em ánh mắt màu mật ngọt
giấu sau bản tình ca chiếc mặt nạ
sau khi vẽ lên bầu trời vòng tròn của khói
người đàn ông yêu người đàn bà
sao phải mang mặt nạ?
chỉ một lần trong mưa
mặt nạ người tan rã
- em muốn ta mang mặt nạ đi đâu?
- ra khỏi xứ sở người buồn tẻ
- không ai yêu mình cả
- biển như là mặt nạ đang bơi
ta mang về chiếc mặt người
hồi ức ngày xa biển
lặng im
gõ và gõ
một ngón tay
lúc lắc chùm chìa khoá
sau đó chùi giọt nước mắt
đang lăn
có một chiếc mặt nạ đang cố giữ thăng bằng
Lê Vĩnh Tài
mặt nạ 2
Không phải dấu chân địa đàng
sáng nay có người ra khỏi nhà rất sớm
vì có người thức dậy sớm hơn
mang chiếc mặt nạ [buồn]
như khói…
mặt nạ
chữ m
chữ ă
chữ t
chữ n
chữ a
không sắc không huyền không dấu
những ngôn ngữ co dãn
như chú cá đang bơi
những ngôn ngữ chim trời
đang bay trên đầu lưỡi
anh muốn cắt ghép năm chữ cái từ m-ặ-t-n-ạ
làm năm bài thơ
dịu dàng mệt mỏi
nhưng con chữ duy nhất này
nó làm anh đánh vần không thành mặt nạ
anh đánh vần thành chữ mất nhau
có điều gì tan rã
có ngày gì chia xa
một con ngựa cứ phi đến
khi gục ngã
…
nỗi [buồn] mang gương mặt em
thành mặt nạ thời gian mệt mỏi
từng đêm từng đêm
mặt nạ [buồn] không ngủ với cơn mơ
…
chỉ một giọt rượu này
mặt nạ ơi say quá
nguyệch ngoạc những tấm bích chương
vẽ lên tường
mắt em ngày cung An Định
…
mặt nạ này
mặt nạ
hai mắt em là mặt trời
chùi vội
mặt nạ cười
mặt nạ
anh đớn đau những lời không nói
tuôn qua cổ họng như một tràng đạn
những câu thơ anh đọc cho em
quyền được rơi mặt nạ
Lê Vĩnh Tài
Ngang qua festival thơ, 2008
tặng Phạm Nguyên Tường
Phải chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng
những câu thơ này, những ngày tháng này
như vết thương khi ta đi qua bóng tối
phải chờ đợi, chờ đợi
đời sống như căn phòng đóng kín và chúng ta lõa lồ trong đó
ly rượu bỏ dở
chiếc áo em tuột khỏi vai
ngày tháng chạy dài
những trận đánh ngôn từ không dứt
ngôn ngữ không hòa bình
những câu phức của Huy ta đọc ngày về Huế
như thể
kinh thành rêu phong đã không còn lãng mạn
không còn đơn giản
những câu thơ bây giờ như súng đạn
nhắm vào tai
những câu thơ lúc này cho ai
thành phố suốt đêm nằm xuống
xin lỗi
chúng ta đã bắt những câu thơ điên cuồng phá sức của mình
miệng & ngón tay mệt lả
trong tầng hầm xung quanh toàn đá
những người xa lạ
đang giành nhau cô đơn
giành nhau làm cô hồn
xõa tóc đeo râu nói cười mặt nạ
dang tay bắn ná
con chữ vo viên mà mất mạng người
những đứa xếp hàng đi rồi
còn lại kẻ ngồi cười
cà nhắc theo từng chữ
cà nhắc vào quá khứ
ai dám bắn súng lục vào quá khứ?
vào nỗi buồn viên đạn lạc Chân Mây
…
[quá khứ
những mặt người không còn hy vọng gặp lại
chỉ còn đống gạch Mỹ Sơn
ngày em oán hờn
kiệt sức đổ dài dưới nắng
quá khứ
chỉ là chiếc xương cá bây giờ em khai quật
im lặng đâm vào chiếc bóng xì hơi
đang lấy thịt đè người
bị gai đâm trong cỏ
quá khứ
ai đã tách đôi nó cho khỏi rỉ sét
ai rút ra nhu nhú đóa sen
sau khi ngắm khe nước màu nâu nhạt
ai? Không ai. Hoa sen trắng làm gì
những trang kinh Minh Đức Triều Tâm Ảnh
mang nỗi buồn ngậm miệng Trương Chi
quá khứ
con sông Thơm ai loạng choạng hai lần
ai trả giá dang hai chân ngựa chạy
ai uống nước khúc quanh
ai đầm mình vũng cạn
ai câu thơ hết hạn, trời ơi…]
thành phố mệt và không buồn cử động
đang mang thai
dưới sức nặng cuả chiếc rễ cây hơi dài
đâm qua sương mù
làm thành phố đau hơi lâu một chút
phải chịu đựng, chịu đựng
thành phố đang mang thai
những đền đài đang sờ tay lên bụng
trong bụng có trẻ con
không có oán hờn
không kiệt sức đổ dài dưới nắng
thành phố bao nhiêu năm im lặng
đang reo mừng đứa con.
Lê Vĩnh Tài