- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VẾT THƯƠNG ĐI QUA BÓNG TỐI

25 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33527)

rung-2013-caylahoathan-content

 Cây Lá Hóa Thân - tranh Rừng


 

mặt nạ 1


Ta đã đi ngang qua nhiều biển

vẫy vùng suýt chết

thằng đàn ông nhìn em ánh mắt màu mật ngọt

giấu sau bản tình ca chiếc mặt nạ

sau khi vẽ lên bầu trời vòng tròn của khói

 

người đàn ông yêu người đàn bà

sao phải mang mặt nạ?

chỉ một lần trong mưa

mặt nạ người tan rã

- em muốn ta mang mặt nạ đi đâu?

- ra khỏi xứ sở người buồn tẻ

- không ai yêu mình cả

- biển như là mặt nạ đang bơi

 

ta mang về chiếc mặt người

hồi ức ngày xa biển


lặng im

gõ và gõ

một ngón tay

lúc lắc chùm chìa khoá

sau đó chùi giọt nước mắt

đang lăn

 

có một chiếc mặt nạ đang cố giữ thăng bằng

 

Lê Vĩnh Tài



mặt nạ 2



Không phải dấu chân địa đàng

sáng nay có người ra khỏi nhà rất sớm

vì có người thức dậy sớm hơn

mang chiếc mặt nạ [buồn]

như khói…

 

mặt nạ

 

chữ m

chữ ă

chữ t

 

chữ n

chữ a

 

không sắc không huyền không dấu

những ngôn ngữ co dãn

như chú cá đang bơi

những ngôn ngữ chim trời

đang bay trên đầu lưỡi

 

anh muốn cắt ghép năm chữ cái từ m-ặ-t-n-ạ

làm năm bài thơ

dịu dàng mệt mỏi

nhưng con chữ duy nhất này

nó làm anh đánh vần không thành mặt nạ

anh đánh vần thành chữ mất nhau

có điều gì tan rã

có ngày gì chia xa

một con ngựa cứ phi đến

khi gục ngã

nỗi [buồn] mang gương mặt em

thành mặt nạ thời gian mệt mỏi

từng đêm từng đêm

mặt nạ [buồn] không ngủ với cơn mơ

chỉ một giọt rượu này

mặt nạ ơi say quá

nguyệch ngoạc những tấm bích chương

vẽ lên tường

mắt em ngày cung An Định

mặt nạ này

mặt nạ

hai mắt em là mặt trời

chùi vội

 

mặt nạ cười

mặt nạ

anh đớn đau những lời không nói

tuôn qua cổ họng như một tràng đạn

những câu thơ anh đọc cho em

quyền được rơi mặt nạ


Lê Vĩnh Tài

 

Ngang qua festival thơ, 2008

 tặng Phạm Nguyên Tường

 

Phải chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng

những câu thơ này, những ngày tháng này

như vết thương khi ta đi qua bóng tối

 

phải chờ đợi, chờ đợi

đời sống như căn phòng đóng kín và chúng ta lõa lồ trong đó

ly rượu bỏ dở

chiếc áo em tuột khỏi vai

ngày tháng chạy dài

những trận đánh ngôn từ không dứt

ngôn ngữ không hòa bình


những câu phức của Huy ta đọc ngày về Huế

như thể

kinh thành rêu phong đã không còn lãng mạn

không còn đơn giản

những câu thơ bây giờ như súng đạn

nhắm vào tai

 

những câu thơ lúc này cho ai

thành phố suốt đêm nằm xuống

xin lỗi

chúng ta đã bắt những câu thơ điên cuồng phá sức của mình

miệng & ngón tay mệt lả

trong tầng hầm xung quanh toàn đá

những người xa lạ

đang giành nhau cô đơn

giành nhau làm cô hồn

xõa tóc đeo râu nói cười mặt nạ

dang tay bắn ná

con chữ vo viên mà mất mạng người

 

những đứa xếp hàng đi rồi

còn lại kẻ ngồi cười

cà nhắc theo từng chữ

cà nhắc vào quá khứ

ai dám bắn súng lục vào quá khứ?

vào nỗi buồn viên đạn lạc Chân Mây


[quá khứ

những mặt người không còn hy vọng gặp lại

chỉ còn đống gạch Mỹ Sơn

ngày em oán hờn

kiệt sức đổ dài dưới nắng

 

quá khứ

chỉ là chiếc xương cá bây giờ em khai quật

im lặng đâm vào chiếc bóng xì hơi

đang lấy thịt đè người

bị gai đâm trong cỏ

 

quá khứ

ai đã tách đôi nó cho khỏi rỉ sét

ai rút ra nhu nhú đóa sen

sau khi ngắm khe nước màu nâu nhạt

ai? Không ai. Hoa sen trắng làm gì

những trang kinh Minh Đức Triều Tâm Ảnh

mang nỗi buồn ngậm miệng Trương Chi

 

quá khứ

con sông Thơm ai loạng choạng hai lần

ai trả giá dang hai chân ngựa chạy

ai uống nước khúc quanh

ai đầm mình vũng cạn

ai câu thơ hết hạn, trời ơi…]


thành phố mệt và không buồn cử động

đang mang thai

dưới sức nặng cuả chiếc rễ cây hơi dài

đâm qua sương mù

làm thành phố đau hơi lâu một chút

 

phải chịu đựng, chịu đựng

thành phố đang mang thai

những đền đài đang sờ tay lên bụng

trong bụng có trẻ con

không có oán hờn

không kiệt sức đổ dài dưới nắng

 

thành phố bao nhiêu năm im lặng

đang reo mừng đứa con.

 

Lê Vĩnh Tài

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38744)
LTS: Khánh Trinh là bút danh. Có lẽ Khánh Trinh là người viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày: 30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là Phóng viên truyền hình tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn hữu khắp nơi. (TCHL)
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 27281)
" ...Có thể coi đây là bài viết cuối cùng của nhà báo Vũ Ánh. Và cũng là một "tình cờ định mệnh", chủ đề của bài là tự do báo chí, một vấn đề ông quan tâm hầu như suốt cuộc đời làm truyền thông của ông. Chúng tôi xin đăng lại bài này như một nén hương kính viếng ông, đồng thời bày tỏ, qua ngòi bút của ông, niềm ao ước sớm có tự do báo chí trên đất nước Việt Nam.” (Diễn Đàn Thế Kỷ)
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 24403)
Vô cùng thương tiếc Nhà báo Vũ Ánh  Vừa tạ thế tại quận Cam, California, U.S.A. vào ngày Thứ Sáu, 14 tháng Ba, 2014. Hưởng thọ 73 tuổi.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32102)
Sống trọn vẹn đời mình như đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36306)
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”. Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại Ba Xoài.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 46854)
Với đại đa số người Việt đương thời, chẳng có gì quí hơn một cuộc sống no đủ, yên lành. Luật sinh tồn là khuôn thước có hàng ngàn năm lịch sử. Giấc mộng độc lập, tự chủ người Việt nào chẳng thầm mơ ước. Nhưng những người có viễn kiến không thể không nhìn về giai đoạn hậu-thuộc-địa. Một nước “độc lập” trên giấy tờ, truyền đơn, khẩu hiệu—nhưng thực chất độc tài, chuyên chế, nghèo khổ, lạc hậu, người cầm quyền trở thành những kẻ cướp ngày, công khai có vũ khí và được “luật pháp” bảo vệ—chưa hẳn đã đáng mong ước, trông đợi hơn một chế độ lệ thuộc ngoại nhân. Đó là chưa nói đến hiểm họa đời kiếp từ phương Bắc.
14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31827)
V ũ Ánh là một nhà báo yêu nghề và say mê với công việc. Ông qua đời tại phòng làm việc tại tư gia; bài báo cuối cùng của ông mang tựa đề "Hà Nội vẫn chưa đủ niềm tin cởi trói báo chí," được gởi đến Nhật Báo Người Việt lúc 11:37 phút sáng của ngày cuối cùng trong cuộc sống ông. Bài báo được đăng trong trang A1 của số báo hôm nay, trên mục “Sổ Tay” hàng tuần.
14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31805)
s ài gòn bé tí ti chỉ một người vui tay xách đi là không còn gì nữa cây cầu vắt qua nụ cười bước chân kéo theo cả chiều nông nổi nắng em gọi mình về bằng một cái xiết tay
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33555)
V ừa qua trên các phương tiện thông tin đại chúng xôn xao các vấn đề liên quan đến giải thưởng Nhà nước, Hồ Chí Minh… Trò chuyện về ảnh hưởng tích cực của các giải thưởng, Nhà văn Vũ Đảm – Phó tổng Biên tập Tạp chí Nhà văn có đưa ra một vài ý tưởng rất đáng quan tâm. Ý tưởng này cách đây sáu năm đã được Nhà văn Vũ Đảm nêu lên trong một bản luận văn tốt nghiệp Thạc sĩ văn hóa của mình. Sau đây là cuộc phỏng vấn với nhà văn Vũ Đảm do Thủy Hướng Dương thực hiện.
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34748)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Vũ Khuê là bút danh. Sinh sống và làm việc tại Khánh Hòa. Như một món quà gặp mặt người viết xin gởi đến quí độc giả và văn hữu của tạp chí Hợp Lưu một "ức ký" về những ngày cuối của chiến tranh Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết "Anh Đã Biết Gì về Cuộc Chiến?" của Vũ Khuê. (TCHL)