tranh Huỳnh Lê Nhật Tấn
NHÌN LÊN
Chiếc lá bay hóa đôi môi hồng
mây núi bỗng xa lạ mọi nơi
loài người yêu nhau
khóc theo mưa mùa biển lặng
Thời gian vạn vật đổi màu
phai bờ tóc
tường rêu ghế lạ mòn
Tôi mãi bước trên con đường uốn cong chữ S
móc nhau
nối xích lại gần
để biến dạng một hình lưỡi câu
đu đưa trước cuống họng khát giữa tiếng rền than
Một phút
thế giới im lìm
là tôi hét điên cuồng:
Tiếng nói của tự do
Đêm nghe tiếng Thạch sùng kêu lách chách
Ngỡ đôi chân tôi leo lên tường
đi vòng trong khối vuông vẽ ra vô cùng hình tượng bỉ ổi
Chúng tôi người nghệ sĩ tự do
muốn trở về cội nguồn là tìm cái gì đó
động đậy phía dưới
một chân Trời và cánh chim
Tôi đang thở ra vòng tròn một thế hệ
nhuộm đỏ múa lửa quanh năm
phi lao cứ khoáy động uy quyền
như đám trai gái hư hốt sờ mó cho đêm ngày rụng trứng
Tôi đây ngó lên ngỡ đóa hoa nở
cho tuổi dậy thì đi qua
Gục đầu xuống dưới ngước nhìn
Khi cánh cung đứt dây mũi tên hệ lụy
Tôi với lũ hèn và đàn vượn hú lấy tay chụm đàn chim bay
Bỗng tiếng súng nổ vang trời
giựt mình bóng mình đứng lên
Tôi đi theo không khí gió sinh ra
Cánh diều sinh mệnh.
7.4.2014
Huỳnh Lê Nhật Tấn
GIỮA VỎ THỜI GIAN TRÔI...
Viết cho cơn mưa của em
Ngày bão tiếng mưa ngàn âm lạ
đôi môi tê nhấp lời trôi không
im lặng sự quyến rũ
Những người câm tung ngón tay nồng
tiếng nói trơn tru ký hiệu
thể xác uốn cong bồi khuôn hình diễn cảm
xã hội bộ mặt tuồng cho kẻ vô hình
đất nước dành cho người câm nín
Tôi im lìm đối thoại
giữa lũ súc vật hai chân
hay côn trùng bay bé nhỏ bám víu lâu đài sao sáng
đan tròn vầy quanh xé nát tâm
Đêm ta vàng lạc cõi xưa
vĩa hè dài từng bóng âm hồn ngục hàng cây ngã
tiếng sấm chớp lóe hình trái tim
ô cửa ẩm ướt sáng bầu núi ngực
người con gái se chảy cơn gió lạnh
Bàn tay này thoi tơ dệt tình
dương mình phun tràn mi li mét ảo
trong căn phòng căng phủ bụi cô liêu
Em soi mình đôi môi cháy ánh hồng
con chữ lửa anh cứ đi xa
chúng sinh nở ở cánh đồng vọng tiếng
Miền không gian chán ngắt
mặt trăng ngày khóc đêm mưa
Đứng nơi này cõi trời sáng rạng
phía trước mây cuộn từng đám mù khơi
anh thắp lên đốm lửa
vút mộng tâm hồn.
Huỳnh Lê Nhật Tấn
Ý NGHĨ LỘT XÁC
Đám âm hồn sẽ khôngbao giờ bẻ cong nguồn sáng
Tôi đang sống trong cái lò
sưởi mọi nhiệt độ ẩm thấp
đổi lại màu da
Mọi ngày phải ăn mãi ổ bánh mì tròn
Lời mật ngọt cứ hiển nhiên mọc tua tủa
chúng tùy miệng khổng lồ nhai loài người tí hon
Tôi biến thành con chim nhỏ
bay lên bầu trời hót giữa thế giới rỗng về với tự do
Đêm phơi năm tháng trong giọt sương chảy dài
bầy muỗi cái đực hút vọng tiếng trên đầu người
khuôn mặt đỏ tầng âm cao
tanh mùi máu đổ xuống miền đất hoang vu
nhỏ sinh dị dạng
Chuyến bay điên dại mặt trăng cong vút
đong đưa hành hình dòng kinh nguyệt
tiếng búa lời kinh kệ đóng âm cây cờ thập tự
Tôi ngắm nhìn đám mây hồng trổ bông hoa lững lờ
đi theo gió vòng vo núi ngực
mặt hồ khô loài người soi chạm chính mình
Thân xác nổi lên từ đất mẹ
đất nước tôi trong đôi cánh mỏi
Huỳnh Lê Nhật Tấn