- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGUYÊN VẸN

05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37090)


nguyen_ven-_nguyenhoangnam-content
 Cò - ảnh Nguyễn Hoàng Nam


Mẹ đã nằm yên lại. Hơn 70 mới bị ruột dư là một điều lạ, bác sĩ nói vậy, nhưng quan trọng hơn là mẹ bước vào tuổi khó lành vết mổ nên đã phải ở lại nhà thương đến tuần lễ thứ 2. Bà trợ tá đứng tuổi như cảm thông với bịnh nhân đồng lứa tuổi, bà lăng xăng làm ấm khăn lông cho mẹ đắp vào bụng, mang 2 đôi vớ cho mẹ được ấm chân, và thêm chăn phủ ngoài. Nhưng cô y tá trưởng nói khăn ấm sẽ tạo cơ hội cho vi khuẩn sinh sôi quanh vết cắt nên Ngà đành phải lấy tấm khăn ấm ra và tăng thuốc giảm đau rồi xoa bóp cho mẹ.

 

Ngà ngồi xuống ghế đặt nơi góc phòng thở nhẹ một hơi. Dẫu chỉ là lau rửa và xoa bóp, nhưng xoay chuyển một cơ thể nặng hơn mình cũng là một điều khó khăn. Ngà ngước nhìn ra cửa sổ, trời xám buồn vẩn vơ vài cụm mây. Dường như có một vẩy mây trắng đứng lờ vờ quanh cái cụm xám đục ấy, Ngà nheo mắt, hóa ra mảnh trăng non mọc giữa ban ngày. Chỉ có ở đây Ngà mới thấy trăng ban ngày, những ngày còn ở quê nhà dường như ít thấy trăng dù ban đêm, và ngày nắng chói chan thì chả ai ngớ ngẩn mà ngước mặt lên cái màn hào quang đang trùm phủ trên đầu để tìm một mảnh trăng.

 

Mẹ đã thở đều. Tấm chăn đắp trên cơ thể biến mẹ thành một cái kén tơ vàng, phập phồng. Ngà nhìn mẹ, bâng khuâng nhớ tới cái thân thể vừa bắt gặp.

 

Chỗ vết mổ làn da ửng đỏ dưới lớp bông băng, nhưng chung quanh trắng mịn, mềm nhiễu như lá mỡ lấy từ bụng con cá hú. Những dấu vết sanh nở năm xưa chỉ còn rải rác, đã thu nhỏ và mờ đi, như những hạt dưa trong nơi chén ăn cơm hạt dưa màu xanh của Trung quốc. Ngà ngạc nhiên nhất khi xoa dầu suốt cặp đùi đến gối của mẹ. Đầu gối của mẹ vẫn mịn màng mềm mại da không chùng nhăn xô lệch; hình như nó chưa bị căng dãn bao giờ. Toàn thân mẹ như một miếng đất màu mỡ phẳng phiu chưa có dấu chân chưa có một vết vun xới, như tấm bánh mới bóc còn nguyên nét màu tinh tươm chưa ai chạm tay vào. Mẹ đã sống thế nào những năm tháng của đời mình?

 

Mẹ sinh em út năm 35 tuổi. Cho đến giờ phút đó Ngà không biết mẹ đã sống cuộc đời đàn bà của mình ra sao. Dần dần, lớn thêm một tị, Ngà nhớ chỉ có vài lần là cả gia đình _ nghĩa là có Ba_ cùng cả nhà ra tiệm Hai Cua cùng ăn món chả giò, đi rạp Đại Nam cùng xem một vở xi nê. Những lúc khác, khi ra tiệm ăn Tàu ở đường Lê văn Duyệt chợ Đũi thì cả nhà sẽ ăn cùng một thực đơn và Ba sẽ gọi riêng cho mình canh cải đắng, cơm thố, với trứng chiên. Khi Tết đến, Mẹ và anh chị em Ngà sẽ đi chúc Tết những nhà lối xóm, bè bạn; đi xem Năm Vua Hề Về Làng, hay xem phim Nhà tôi của Duyên Anh. Ba không bao giờ có mặt. Ba không đàn đúm dây dưa gì với lũ đàn bà con trẻ!!!! Cái phim Chân Trời Tím có Kim Vui mặc áo thiệt là hở ngực đã được ba phán là ngực độn, a ha, Ba đi xem xi nê riêng một mình. Ba và Mẹ có đằm thắm với nhau không, có lẽ điều đó cả thiên hạ chung một câu trả lời, chung một cảnh.

 

Ngà lớn thêm một chút, thấy gia đình cạn kiệt vì không thấy đồng lương nào của Ba. Mẹ cắm cúi đi học kế toán mong tìm một công việc trong hãng xưởng hay chính phủ hầu chu toàn sự sống cho gia đình. Dường như vất vả trầy trật lắm nên khi được Bank of America thu nhận chân nhân viên NCR Mẹ đã mừng rỡ hả hê. 

 

Vẫn còn một cái ải phải qua: Mẹ phải có chứng chỉ Anh ngữ. Ngà bắt đầu được biết những bí mật của Mẹ, từ từ.

 

Đó là hôm nào dịp gì, Ngà không còn nhớ. Chỉ biết Ngà đã thường xuyên ngồi sau xe honda của Mẹ đi công việc, đi thăm bạn, đi mua bán. Trên con đường gió mát lúc ngả chiều, Mẹ nói “ông ấy” đã đội mưa chờ mẹ ở cổng trường, hình như là Dziên Hồng. Giọng mẹ đều vang trong gió như phát ra từ radio, Ngà chỉ im lặng nghe. Ngà chưa khôn để hỏi rồi sao nữa, nhưng Ngà lại đã có linh cảm riêng để không nói lại điều đã nghe cho ai. Vài năm nữa chăng, khi mẹ đã thất nghiệp ra sạp bán áo thun ở chợ Sài gòn, một tối trên đường về sau khi dọn hàng Ngà lại nghe tiếng đều đều như phát ra từ radio trong gió. 

 

_Hèn nào mẹ thấy con nhỏ con dâu ông An Thành cứ nhìn Mẹ đăm đăm. Hóa ra chị của nó lấy bác Thục.

_Cái bác đợi Mẹ dưới mưa đó hả?

_Ừ

 

Lại một thời gian ngắn qua đi, nhưng Ngà không bao giờ thắc mắc hay nghĩ rằng Mẹ có quan hệ gì với bác Thục. Một tối Mẹ về trễ hơn giờ thường lệ khoảng 1 tiếng. Hình như ông Trời cũng giúp mẹ một cơ hội nên chả biết sao Ba chưa về và trong nhà cũng không có ai. Mẹ thủng thỉnh trầm trầm,

 

_Không biết sao ông ấy biết chỗ Mẹ bán mà tìm đến.

_Thì chắc cô gì con dâu ông An Thành nói?

_Ông đến sạp hẹn sẽ chờ mẹ ở rạp xi-nê. Lúc Mẹ đến, ông nói lung tung những gì không hiểu được. Mẹ nói “anh say rồi, thôi anh về đi,” nhưng ông cứ lằng nhằng. Mẹ nói phải về.

 

Ngà thấy ra đây không còn là chuyện gặp gỡ tình cờ hay một chuyện tán tỉnh qua đường. Nhưng Ngà cũng không nghi điều gì cho Mẹ, và cũng vẫn giữ điều nghe thấy như một bí mật.

 

Không lâu sau, Mẹ về nói với Ngà trong nỗi xúc động.

 

_Trời ơi, ông ấy say. Ông ấy chờ Mẹ dọn hàng xong thì đi theo. Suốt dọc con đường, ông oán trách, ông hỏi Mẹ chê ông điều gì. Mẹ bảo ông về đi, anh cũng đã có vợ rồi, nhưng ông bắt đầu lèm bèm la lối… Mãi rồi mới dứt ra được.

 

Ngay hôm sau ông ủi đến nhà Ngà, vào buổi chiều. Ông nhìn trạc tuổi Mẹ, có vẻ học thức đàng hoàng. Mẹ có lần nói ông thua Mẹ 10 tuổi. Ngà mời bác uống nước rồi ra sau bếp lên lầu. Hai người nói những câu ngăn ngắn rầm rì, dường như Mẹ cương quyết “đuổi!!!” Mà lạ _ sao Ba cũng không buồn ra tiếp khách. Không lâu lắm thì bác Thục ra về.

 

Hình như bác Thục không bao giờ trở lại. Và mối tình đó, có thể gọi là một mối tình không khi Ngà không bao giờ tin rằng Mẹ đã có một quan hệ gì quá đáng với bác, đi vào quên lãng. Mẹ không bao giờ kể chuyện bác Thục nữa, hay vì Ngà đã “đi” nên không còn được nghe.

 

Hôm nay nhìn thấy thân thể của Mẹ, Ngà chợt nghĩ mình đã biết thêm một bí mật, dù lần này Mẹ không nói. Suốt quãng đời cô quạnh của Mẹ, trong những săn đón theo đuổi, những thèm muốn ước ao, Ngà tin chắc Mẹ chưa lần nào phản bội Ba, phản bội người đã bỏ quên Mẹ. Tấm thân mịn màng như dải lụa, như ánh trăng ngà của Mẹ trông nguyên vẹn như đã được đắp rất kín rất kỹ, như đã thiếu một bàn tay ấm áp mặn nồng từ xa xưa lắm, là dấu tích, là chứng cớ âm thầm Mẹ mang theo đến hết cuộc đời.

 

Lưu Na

03/21/2014

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30682)
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi “ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói những cái thớt và những đứa liếm thớt H không chịu được mùi không phải của người”
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30885)
T hấp thoáng tháng tư rưng rưng mùa hạ cũ Mùa xưa qua đây Tuổi trẻ hồng như màu mực đỏ Đêm đốt rừng gió xiết cổ tình ca
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31331)
« C hiến tranh là sự tiếp nối chính trị bằng những phương tiện khác» . Câu văn trứ danh này của Clausewitz, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng nghe qua. Nó xác lập sự phụ thuộc của quân sự vào chính trị. Từ khi có những tập hợp người gọi là thành quốc hay quốc gia, người ta không làm chiến tranh đơn thuần nhằm chém giết lẫn nhau, mà để giành lấy quyền định đoạt số phận của một cộng đồng. Và kẻ tham chiến có thể thua hàng trăm trận đánh, miễn là thắng trận cuối cùng, nếu sau đó nó mang lại quyền quyết định về việc tổ chức chính quyền trên một lãnh thổ.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31994)
T ình trạng dịch thuật hiện nay ở Việt Nam đang ở mức cần phải báo động. Radio RFI đã dành nhiều chương trình cho những buổi nói chuyện với nhiều dịch giả trong và ngoài nước về vấn đề này. Sau Hoàng Hưng, Phạm Xuân Nguyên là những nhận định có phần nghiêm khắc của dịch giả Trần Thiện-Đạo đã sống ở Paris trên nửa thế kỷ. Trước 30-04-1975, Trần Thiện-Đạo cộng tác với các báoVăn, Tân Văn, Bách Khoa, Nghệ thuật... ở Sàigòn và hiện nay vẫn thường xuyên gửi bài in trên các sách báo văn học trong-ngoài nước. Ý kiến của Trần Thiện-Đạo sẽ như một liều thuốc đắng, may ra giã được một số tật cố hữu trong địa hạt dịch thuật của Việt Nam.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34248)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35077)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng, hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường, sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34282)
Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ, sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu. Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa, tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như giông, như bão.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33203)
...Trong hoàn cảnh hiện nay, người làm văn học, trong hay ngoài nước, đặc biệt là giới trẻ, đang có cơ hội và khả năng tạo một sinh khí cho xã hội VN, giúp giảm thiểu những phá sản tinh thần đang xẩy ra. Muốn vậy, rất cần có sự đam mê, học hỏi, và lòng can đảm nói thật, viết thật. Không có nền văn học có giá trị nào được xây dựng trên sự giả dối và tránh né.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41182)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33372)
c ắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại đêm soi gương sâu hút ánh mắt thoai thoải đường cong li tâm ấm ức