Khánh Trinh- Phố cổ Hội An
KHÁNH TRINH
EM CÓ VỀ KHÔNG?
Em có về xứ Quảng với anh không?
Về để nghe Thu Bồn rì rầm khúc tự tình khuya khoắt
Về bên anh, bên núi rừng xanh ngắt
Ướm yêu thương bên phố Hội mùa xuân
Em có về cho xứ Quảng bớt nhớ mong
Đá cheo leo dừng nên Hòn Kẽm
Chén rượu nồng anh say quên ủ ấm
Bàn tay em chăm giấc yên bình
Em có về cho cơn bão bớt cuồng phong
Cây lúa đương xuân vươn mình căng tròn hạt
Vần thơ anh thôi đi lạc nhịp
Nhớ em, đất cũng khát yêu thương.
Em có về xứ Quảng với anh không?
Sao câu thơ em mang tâm tình xa xứ
Hay đất không giữ nỗi, người không níu nỗi
Nên em đi chẳng hẹn quay về.
Em muốn về xứ Quảng yêu thương
Về với anh, về nghe Thu Bồn da diết
Nếm trái cây Đại Bình, ăn bó rau Trà Quế
Cho ấm lòng kẻ ly quê
Nhưng, em chưa về xứ Quảng được anh ơi
Lại nợ nần, lại là người có tội
Anh giữ giùm em tiếng mô tê rớt vội
Câu ca tuồng em quên lỡ khúc ngâm
Em chưa về xứ Quảng được nghen anh
Hôn giùm em chút tình quê tha thiết
Sài Gòn – Quảng Nam có bao giờ cách biệt
Mà nặng lòng em làm kẻ ly quê.
Chén rượu Hồng Đào em chưa kịp nếm môi
Câu Kiều ba ngâm em đà bỏ lỡ
Em chưa về để người phải nhớ
Mùa xuân về, lại hỏi: Em có về không?
Khánh Trinh Sài Gòn, 10h24 14/ 07/ 2013
GỬI MÁ - NGƯỜI ĐÀN BÀ LAM LŨ NHẤT ĐỜI CON
Gửi má – người đàn bà lam lũ nhất đời con,
Tự bao giờ con yêu thiết tha tấm áo rách bương vì chẳng sắm nỗi một cây kim
Đôi mắt giấu đằng sau hốc mắt vàng mật mà ánh nhìn đốt chảy cả sự kiên định của đàn ông
Có phải con đã thừa hưởng vẻ đẹp này từ má không?
Con luôn tự hào về điều đó
Tự bao giờ hạnh phúc với con là mua được món đồ má thích, thức uống má thèm hay giản đơn là tiếng cười giòn tan khi trong lòng má có niềm vui nho nhỏ
Đâu phải vì gia đình mình nghèo nên niềm vui của con cũng gói gọn
Thức giấc nữa đêm, ngã giá trăm lần, con vẫn thương chỉ ngần ấy, ngần ấy thôi
Tự bao giờ, chỉ mình con biết, má ơi
Là khi con được sinh ra là con của má
Được vuốt ve tờ tiền nhàu nát đổi bằng những giọt máu chảy ra từ khóe mắt
Con không biết trái bồ hòn, nhưng con biết cảm giác ngậm nước lã làm no
Nên những khuya, khi lớp mặt nạ cuối cùng được lột xuống
Con dành cho mình vài giây để khóc
Có lẽ nước mắt cũng ganh tị
Lại một mùa xuân nữa đi qua...
Má ơi, bây giờ áo con thôi rách, nồi cơm của nhà mình cũng không còn đếm hạt, nụ cười của má giàu thêm xíu nữa... Vẫn chưa đủ, nhưng tận sâu đáy lòng, con biết, má vui!!!
Khánh Trinh 08/03/2014
VÌ MÌNH ĐÂU THUỘC VỀ NHAU
Em giấu bí mật của mình trong những ngón tay đan vào ký ức
Từng bọt bong bóng khát khao lên trời
Tan giữa không trung
Biến mất
Em vuốt ve đôi môi người đến sau bằng những câu chuyện ái ân anh vẽ trên thân thể em
Em kể về vết sẹo nơi tam giác anh, tam giác em, tam giác thơ
Và bí mật bị lột trần
Người không tin, em biết
Những câu chuyện ngỡ là cổ tích
Em khen em, khen anh, khen chúng ta tài giỏi quá
Giữa sân khấu cuộc đời
Em lại giấu bí mật của mình trong lớp tận cùng của áo ngực
Chiếc áo ngực màu đỏ tươi hình cánh bướm
Nhụy hương duy nhất còn đọng lại nơi chiếc vòi hút mật
Chực trào, chực trào, đẫm bầu ngực em
Là anh, vụng trộm
Hình như ai đó đang kể về ngày hôm qua
Ngày anh cầu hôn em bằng nhánh bằng lăng bên đường, tím biếc
Em thắc mắc hoài, sao chưa nồng nàn hoa sữa?
À, vì mình đâu thuộc về nhau
Kể về người đến sau
Cô gái thay em đi giày đỏ
Ơ kìa, em đâu nhờ đâu gửi?
À, vô tình
Đêm!
Giấc mơ đêm không có cô nàng bướng bỉnh đòi hôn môi anh trước ngõ
Câu chuyện của người đến sau mang tên chạm – khắc
Em khắc mình vào phiến đá không anh
Câu chuyện xóm Lù, xóm Lỗ em vẫn kể hằng đêm
Trong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô gái mang giày đỏ
Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế
Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh bướm
Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…
Khánh Trinh (16H39, 15/12/2013)
LỜI CHIA TAY
Tháng 3 hoa gạo đỏ
Tháng 3 tím sắc ti gôn
Người không về đây nữa
Tháng 3 vương vấn buồn
Chiều nào bên khói bếp
Ta đợi chờ hoàng hôn
Phố nào quên ngõ vắng
Người bước đi
Vô hồn
Tháng 3 tròng trành nhớ
Ngõ vắng rũ hoa buồn
Rớt bên thềm nỗi nhớ
Giọt sầu hụt hẫng tuôn
Con nắng chiều không dứt
Vàng cánh phượng điệp bay
Ta trả người hờ hững
Đủ yêu tháng 3 này.
Khánh Trinh
LỐI VỀ CỨ NGỠ VẪN CÒN NHAU
Mình cứ nhìn nhau như thể chưa quen
Hay là ánh mắt tập làm người xa lạ
Cứ ngỡ yêu thương tròn vành vạnh
Bao lần nhắc nhớ, lối về những tưởng vẫn còn
nhau.
Em không tiễn anh đâu
Em cũng chẳng lời chúc phúc
Bởi trái tim quá nhiều vết xước
Em đã khâu vá trăm lần, hơn ai hết, anh hiểu, đấy
không chỉ là vết xước thoáng qua.
Mình cứ bước về như thể đã xa
Mỉm cười bên người mới
Em lại váy hồng, người ta cũng ôm guitar và bài hát
cũ
Sao vẫn rối bời, nhớ lắm, biết không.
Mình cứ giả vờ, cứ trốn chạy con tim
Cứ đổ tội cho tình yêu không đủ lớn
Hoa sữa có biết nói dối đâu anh, nữa đêm vẫn làm em
thức giấc
Vì hương ngạt ngào hay bởi nhớ anh…
Khánh Trinh , 19h43, 17/03/2014