- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

SÀI GÒN THÁNG 3 - THƠ K. LAN

14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31863)


 

a_mat_buon-content

 Mắt buồn - K. Lan Sài Gòn 2014


BỮA ĐÃ ĐỜI BUỒN

 

em tìm khắp các con hẻm ngày

không thấy mình đâu

ai đã mang ngày bình thường đi mất

ai đã thả rông những bất biến giết người này?

 

sài gòn bé tí ti

chỉ một người vui tay xách đi là không còn gì nữa

cây cầu vắt qua nụ cười

bước chân kéo theo cả chiều nông nổi nắng

em gọi mình về bằng một cái xiết tay

 

lạ nhỉ

khi em tự bảo mình ngoài kia là những tươi vui

sao chọn mãi trong chợ người vẫn mang về một túi màu câm họng

khi em nhủ mình tin vào những điều thiêng liêng mỏng manh như tóc

sao cứ chênh chếch buồn lúc gió hững hờ qua

 

người ta bảo em không thuộc về hôm nay

cũng không phải ngày mai và chẳng ai biết hôm qua em từ phía nào tới

chỉ biết giữa dòng người cúi chào nhau trong ánh mắt lạc thần

em hồn nhiên yêu nỗi buồn mình hơn hết

 

ai cũng gọi cô đơn là một mình và một bóng

em bảo một mình cũng đủ cả mùa yêu

và yêu đương, tất nhiên chẳng khi nào cô đơn hết

 

hôm nay trốn khỏi anh

em định nghĩa tự do cũng có nghĩa giam cầm

 

K. LAN

(Mar. 15-2014)

 

 

 

 

HƠI MẤT NGỦ, ĐIÊU NGOA

 

ngồi lại đây em kể cho nghe

về cơn ngủ mải chơi

bỏ đêm cho những câu thơ đầu thai lộn chỗ

ngồi lại gần đây, gần đây, gần thêm xí nữa...

 

cho em mượn đôi vai, đêm này mỏi quá

mấy dấu câu nặng trịch

đặt đầu câu thì vội, cuối câu lại như thể cạn tình

em điêu ngoa, đặt những nốt buồn vui chen lấn

ai rảnh tay xóa huyễn hoặc bao giờ?

 

cho em mượn cánh tay, đêm này dài quá

bình hoa cũ từng bông oai oải thở

tiếng thở dài, hương cũng ngút ngàn rơi

em xảo quyệt, ngắt hư vô đặt vào thế chỗ

nơi vô cùng sẽ nở đóa trăm năm

 

cho em mượn nụ cười, đêm này sao héo quá

mười ngón bò quanh

từng ngả đường tưởng chừng đi qua mà chưa thoát nổi

giọt nước mắt vui chảy trên tiếng người văng vẳng hát

bài thiên thu, dưới một cội hoa già

 

ngồi lại đây, nếu không nỗi buồn cũng đánh mất

lại gần đây, em kể

gần thêm nữa, điêu ngoa

 

K.LAN

(Mar 11-2014)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Mười 201510:41 CH(Xem: 33952)
Tôi thích những định nghĩa về tự do của John Adams và yêu thơ Tagore. Cả hai đều khơi dậy cái sức mạnh tiềm ẩn bên trong con người. Điều lạ lùng là dù ở hai vị trí rất khác nhau, một chính khách và một nhà thơ; song họ lại gặp nhau ở một điểm rất chung. Tôi có thể mượn cái quan niệm của John Adam để nói về Tagore. Cả hai đều cho rằng không có sự ưu việt nào bằng sự ưu việt của linh hồn và không có sự giàu có nào bằng sự giàu có của con tim.
18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 31184)
Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.
18 Tháng Mười 20151:23 CH(Xem: 33415)
Lạc Long Quân được viết chữ Hán là 貉龍 君, trong đó, chữ 貉 (bộ trĩ) mà người Việt, theo truyền thống từ ngàn xưa đến nay vẫn đọc là “lạc”. Tiền nhân Việt dường như đã cố tình dùng chữ 貉 dành cho Lạc Long Quân và không đọc theo đúng phiên thiết từ thư Hán là hạc (thú giống như con cầy), mạch (tộc ở phương bắc Trung Quốc) nhưng nhất định là “lạc” chắc hẳn phải có một dụng ý sâu kín nào đó và cho đến nay vẫn còn là bí ẩn văn tự...
18 Tháng Mười 20151:00 CH(Xem: 35047)
Ngôi nhà của anh không hoàn toàn im lặng, hoang vắng mà là một nơi chốn dừng chân của khách thập phương. Nó như là một thứ “trại tỵ nạn thứ hai” mà hầu hết những người lui tới gặp anh đều có mục đích khác nhau. Có người đến để nhờ anh “hợp tác” làm một công việc gì đó; có người đến vì cần một nơi chốn ở tạm; có người đến chỉ để bày ra những cuộc rượu say bí tử, ca hát, ngâm thơ, bày tỏ những tàn tích quá khứ, họ là những người lính đã từng tham dự chiến tranh kể về những trận đánh, trong đó có người đã từng cầm súng ở bên kia chiến tuyến. Họ là những “linh hồn” vất vưởng, thất lạc giữa một khoảng trống mênh mông trong tâm thức bám vào cái hào quang quá khứ hào hùng, đau thương đầy căm phẫn tủi nhục của lịch sử. Có người rũ bỏ quá khứ, lột xác hội nhập vào đời sống mới của xứ sở tự do. Họ bước vào cuộc thử thách trong thương trường, khởi nghiệp bằng đôi bằng tay trắng.
16 Tháng Mười 201510:35 CH(Xem: 37472)
Như nhịp điệu ngàn năm của con sông Mekong, hệ sinh thái vùng châu thổ sông Cửu Long được cân bằng một cách tự nhiên với "mùa nước nổi" và "mùa nước giựt". Theo anh Dohamide Đỗ Hải Minh, một học giả gốc người Chăm, một cây bút quen thuộc của báo Bách Khoa trước 1975, sinh ra và lớn lên ở miệt Hậu Giang Châu Đốc rất am tường về hệ sinh thái của Đồng Bằng Sông Cửu Long, thì trong bao thập niên qua, người dân Miền Tây đã quen sống với nạn ngập lụt hàng năm, hay còn gọi là mùa nước nổi, như là một hiện tượng thiên nhiên đến đều đặn theo chu kỳ. [2]
16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 32591)
Em không thể đi hết còn đường còn lại của mưa, anh biết không, có thể chúng dài hơn điều em nghĩ, có thể chúng đang ghen tuông với điều tự do của gió
12 Tháng Mười 201512:25 SA(Xem: 30268)
không phải thơ đâu em chỉ là lời nguyện đêm tha thiết không phải sáng mai nào cũng trong veo như sáng nay gió về vẩn đục lời kinh rớt xuống lũng oan cừu
11 Tháng Mười 201511:40 CH(Xem: 31541)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Nguyễn Thanh Hiện có lối viết rất lạ như thơ xuôi, từ đầu đến cuối chỉ dấu phẩy, không chấm. Chúng tôi hân hạnh mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào không gian truyện của Nguyễn Thanh Hiện.
11 Tháng Mười 20154:46 CH(Xem: 28637)
Đang ngồi trầm tư bên ấm trà nóng, ông Hội bỗng giật nảy mình khi nghe ngoài sân có tiếng rên rỉ. Ai nửa đêm khuya khoắt lại vào nhà ông than khóc? Vội vã ông chay lại mở cửa. Ánh điện trên thềm hắt xuống sân, ông trông thấy một người phụ nữ nằm sõng xoài trong vũng nước. Phương. Đúng là Phương.
11 Tháng Mười 20154:38 CH(Xem: 28799)
Mùa thu sắp cạn. Những hàng cây trên phố phơi dần những cánh tay trơ xương. Cuộc sống trong gia đình ông Hội vẫn diễn ra như một vở kịch mà ở đó những người diễn viên luôn phải oằn mình thể hiện vai diễn trái ngược với nội dung kịch bản. Nhiều lúc Phương tự hỏi, thật ra những con người này họ đã và đang nghĩ suy gì trong tâm não?