Tự ti mặc cảm và dốt nát thường gây nên tính hung dữ và ác độc Những thằng lưu manh thường khoác nhiều thứ áo Từ giả thầy tu, nhà thơ đến làm báo làm từ thiện Hay ăn hiếp những người cô thế và yếu sức hơn mình
Thậm chí còn đập nguyên chai bia vào đầu người lớn tuổi già nua Thường làm thơ vần vè tán gái, tán cả người yêu hoặc vợ của bạn Xưng hô mày tao với tất cả mọi người dù người ta tuổi bằng bố mẹ Nịnh trên nạt dưới lừa tình lừa tiền những người nhẹ dạ
Lưu manh thường sống bám vào phụ nữ Đón gió thời cơ Thấy biểu tình thì cũng vờ chống đối Thấy yêu nước thì cũng vờ rên rỉ quê hương
Thiên tai thì đúng là cơ hội Nếu bạn chịu khó nhìn quanh sẽ thấy chúng nó khắp nơi Nước mắt cá sấu khóc thương nhân loại Đúng là một lũ lưu manh
Lưu manh hay nghĩ mình là thi sĩ Bằng những vật vã ngu si Hay tưởng mình là nhà độc tài Không cho ai nói ngược
Những tay lưu manh hay nói tục Mở miệng là ăn nhậu thơ văn Lưu manh thường sống bầy đàn Đúng là một lũ đầu tôm
Không nên mua thù chuốc oán Sao tôi lại nói chuyện này Lưu manh đầu đường xó chợ Tiếc gì một lũ lưu manh...
Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và... ít nói.
Đợi thằng bồ Tây hôn hít xong, khi cánh cửa vừa cài trên cài dưới cẩn thận xong, cô mang xấp thư tình ra xếp thành ba xứ sở khác nhau: Mỹ một bên, Gia Nã Đại một bên, Úc một bên.
Vòm trời vỡ vụn Bầy ngựa hoang đói khát tuyệt vọng trước bụi xương rồng Những chiếc gai nhọn sắc tứa ra giọt giọt sữa độc Chiếc lưỡi đói cỏ làm sao có thể chạm vào? Màu trắng quay cuồng họng khát.
1 / Là người cầm bút mà chức năng đầu tiên là viết ra giấy những suy nghĩ trung thực của mình, anh/chị nghĩ gì khi có quan niệm cho rằng: vì thể hiện trong ngôn ngữ Việt, văn chương Việt Nam không thể tách rời khỏi định mệnh dân tộc?
Chuyện một cơ quan chức năng ở địa phương nọ yêu cầu kiểm điểm một nhà văn đang cư trú tại địa phương mình vì nội dung một tác phẩm mới xuất bản của nhà văn ấy, chẳng hiểu sao cứ từng lúc từng lúc gợi thức trong tôi nhiều việc cũ, nối lại nhiều suy nghĩ vẫn bỏ dở, những điều tưởng chừng rất ít liên quan nhau.
Tôi là kẻ lọc lừa. Từ bé, tôi đã lừa những đứa trẻ khác để lấy đồ chơi của chúng. Đến tuổi đi học, tôi lừa thầy, phản bạn. Tôi gạt gẫm cả cha mẹ, anh em. Đi đâu tôi cũng được ưu đãi vì cái bề ngoài hào nhoáng của mình.
Nhìn những mảnh gương vỡ và cái khung mạ vàng nằm dưới đáy thùng rác trong góc phòng tắm, Thúy không cảm thấy một mảy may tiếc nuối. Cái gương nhỏ này là món quà đầu tiên Dave tặng khi mới quen.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.