Không cần công văn Không cần chỉ thị Dòng người cúi đầu lặng lẽ đi Về phía ngôi nhà Đại tướng Thắp cho ông một nén hương trầm Không cần tượng đài tạc bằng đá Không cần tượng đài tạc bằng đồng Lòng dân đã tạc tượng ông rồi!
Chẳng biết tôi có tưởng tượng hay không, nhưng hôm nay rõ ràng là mặt biển nhìn cao hơn bờ, dù hãy còn thấp thoáng từ xa lắm. Trời trưa nắng gắt, lối đi dẫn xuống bãi biển dường như cứ tiếp tục trải dài thêm theo từng bước chân của tôi. Chưa thấy nhà của ông Morpheus ở đâu cả. Hai bên đường là những cụm xương rồng tua tủa trông dữ tợn, nhưng lại lác đác điểm những bông hoa màu sắc rực rỡ. Gió biển khô khốc, nồng nồng trong mũi tôi. Tiếng sóng vỗ nghe chập chờn từ tít ngoài xa. Tôi cố nhìn xem có những dấu hiệu gì đặc biệt hai bên đường để khi quay về có thể lần theo ra lại đường cái. Toàn là xương rồng và xương rồng, không có lấy một cái cây cao hay một mỏm đá. Dưới chân tôi là cát trắng lẫn vào sỏi đá, khiến đường đi thấy gập ghềnh, không mời gọi.
Trước sân anh thơ thẩn /
Đăm đăm trông nhạn về /
Mây chiều còn phiêu bạt /
Lang thang trên đồi quê /
In the yard I was pacing /
Longing for faraway news /
Whilst the clouds kept wandering /
High above the rural hills /
“Khi người ta 19 tuổi, người ta là bà hoàng” - đó là một câu trong bộ tiểu thuyết sử thi “Con đường đau khổ” của nhà văn Nga A. Tolstoy mà bố từng lấy làm đề từ cho bài cảm ngôn “Viết dành cho con gái năm con 19 tuổi” từ những năm bố còn là một chàng trai mơ mộng lang thang trên những nẻo rừng Tây Bắc. Vài chục năm sau, vào lúc con đọc những dòng này của bố, khi con chuẩn bị bước vào năm thứ hai đại học, cũng là lúc cả xã hội ta đang trong một cơn xáo động kinh hoàng với bao giá trị đảo lộn quay cuồng khiến những cô cậu sinh viên quen sống trong vòng tay gia đình che chở như con phải hoang mang, ngơ ngác, hoảng sợ…
Từ bao giờ thấy 'mọi sự không là gì cả' /
rồi giật mình, nói ra e hố /
từ bao giờ biết 'nhiều sự không là gì cả' /
rồi giật mình, nói ra e thừa /
từ bao giờ thấy không nên nói chi nữa/
rồi giật mình, ồ mình thành cục đất rồi /
từ bao giờ /
đất có trên đời?
tôi đã tha hương bên bờ sông nước chảy /
một viên sỏi một nhánh rong /
như mắt thủy xanh rêu tiền kiếp /
tôi nỡ nào để thủy trôi đi làm giọt mưa tan /
vào tiềm thức mịt mù của số phận
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.