Những cành bạc lá bạc hoa trắng bạc Tòa lầu đen ô cửa nhưng nhức đen Mắt kim tuyến rung rung ngạo nghễ mũ cánh chuồn Trong mơ hoa ánh thếp Bao vọng thầm ong óng về xưa
Đến từ phía lắc lơ Họ gánh đỏ gánh nâu gánh cả vạn hạt mưa Lay phay đang dạt bay qua phố Họ gánh âu lo nhòe hơi nước Bám u ơ trên rực chói đụn vàng
Họ rao bán thánh thần và bán Mọi hoang vu trên thế dương này Bán hình hài cõi âm cùng với khói Vờn bay sau ảo giác lụi tàn
Có ai mua yêu mến Giấu trong tòa lầu mái ngói đen Có ai mua hài xanh nhẫn ngọc Cúng cho tuổi trăng tròn
Ai nữa vẫy tay mua giùm họ Nét mặt thô thô bước chân xiêu Lần hồi qua cơn ướt át cuối chiều
Họ không tới ngày mai, những ngày mai chết lặng Lồng ngực thời tiết trái tim chẳng rộn ràng Trái tim đập lầm lụi dưới gót chân Sau mỗi bước, cửa thời gian rùng mình lại mở...
Tôi không biết nói thế nào về nỗi buồn /
Dưới từng lỗ chân lông có một đàn kiến đói /
Ăn ăn ăn /
thân xác tôi tê mỏi /
Chiếc linh hồn đau nhói giữa cơn mê /
Đã từ lâu tôi có một thói quen xấu, khi đọc thơ trí não tôi tự động phân loại rành rọt. Một: loại thi ca gây cho mình cảm hứng. Hai: loại không gây cảm hứng nếu không muốn nói làm mình mất hứng. Vậy mà lật tới lật lui, đọc đi đọc lại, tật xấu không nổi lên. Thay vào đó tôi thấy mình chăm chú lắng nghe. Tôi trở lại lần tay trên bìa sách, khoảng trắng với những vân vạch to nhỏ ngắn dài của biểu đồ tần số như phát lên một âm thanh vừa rè đục vừa trong vắt. Ở một nơi chừng như trống rỗng trắng xóa, ý tưởng mọc lên giữa âm thanh nhiễu loạn. Và bài Radio mùa hè tiếp tục văng vẳng
Ve, loài côn trùng quen thuộc với tôi từ tấm bé, nhưng vì sao lại gọi là ve sầu thì tôi không rõ lắm. Mãi sau này biết sầu, mới dần dà nhận ra (!)
Ngày xưa rất xưa, thời dân làng chỉ nhận tin qua giọng loa vang vang sau tiếng cốc cốc của mỏ làng vào rạng sáng hay lúc chiều sập tối, thủa tôi còn loăng quăng bám chéo áo ngoại ra vườn, tiếng ve đã in vào trí óc non nớt của tôi rồi.
Sóng ngàn năm viết tình sử yêu bờ /
Trăng tan trong đêm như tình yêu vào nhau là thế /
Phố em, xưa nức mùa cốm ngậy /
Tràn vào anh, những giọt yêu chưa cởi yếm /
những đồi sống và mùa đòng thiếu nữ /
... Ngọn gió hồn nhiên anh miết dở
Quang “bản phủ”, vốn là chánh án ở Toà án nhân dân huyện. Nhưng hình dáng bên ngoài, giống y như nhân vật Bao Thanh Thiên bên tàu trong bộ phim truyền hình nhiều tập chiếu trên đài. Tối hôm trước xem phim, sáng hôm sau đến toà, từ bị can, đương sự đến nhân viên, thư ký toà…giật mình thon thót, nhìn lên ghế chánh án, cứ như thấy ông Bao Chửng ngồi trên thật. Cũng tai to mặt lớn đen sì.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.