- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Đọc giấc mơ và mơ

12 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 97013)

giacmo-content

 [Giấc Mơ- Nhà xuất bản Hội nhà văn / Phuongnambooks phát hành.]

Tôi đọc xong tập truyện"Giấc mơ" của Phạm Phương, mất mấy hôm lúc nào cũng vất vưởng tâm trạng của người không rõ mình đang thế nào. Tôi bị khuấy động. Giống như kẻ lâu ngày quen sống yên ổn, bàng quan, bỗng bị một cú đánh bất ngờ, bản năng sững lại một tí, ngớ người ra một tí, rồi mới chợt hồi lại, rồi mới cảm được nỗi đau nhân thế mà người trẻ tuổi này "nhắc nhở". Đúng hơn, cô ta tự bạch và tôi bị chạnh lòng. Cái hồi đọc cuốn "Điên cuồng như Vệ Tuệ" sau khi gấp sách tôi cũng bị cú sốc gần giống như bây giờ. Vệ Tuệ táo tợn, thô thiển và yếu đuối hơn. Cô ta trút hết nỗi niềm vào trang cuối và trang cuối trút hết tội vạ của thế hệ mình cho cha anh. Coi như món nợ được trả. Phạm Phương không thế. Cô không trách ai, khen ai, chê ai, không cảm thấy nợ ai và ai nợ mình. Bản thân câu chuyện không có truyện. Bản thân sự cố không có sự cố. Bản thân tình yêu không có tình yêu. Kinh khủng hơn, bản thân cuộc sống không có cuộc sống. Mọi thứ cứ trôi, lúc chập chờn, khi cuộn trào. Thời gian dường như không thời gian, không gian dường không màu và màu sắc không màu sắc. Buồn chả ra buồn vui chả ra vui. Quẩn quanh vượt thoát. Nhưng vượt thoát thế nào thì vũ khí có trong ta mạnh nhất, đẹp nhất ấy là tuổi trẻ. Không thấy giọng điệu trách cứ rên rỉ. Vẻ đẹp của tuổi trẻ dường như tự nó nở bừng lên tự nhiên hồn nhiên trước cuộc sồng giống như đóa hoa trên bãi cát sa mạc, như cánh bướm bay trên sóng biển. Phạm Phương hiện lên từ câu đầu tiên đến câu cuối cùng của thiên truyện đầu tiên với một phong cách linh hoạt, với một giọng điệu trong sáng tự tin và với một ý tưởng giản dị, rằng cuộc sống đương đại của những người trẻ đương đại đang thế đấy. Nó đang cần sự hiểu. Chúng ta vượt qua đường đời của thế hệ mình luôn cần sự biết thì họ hơn thế, đang hiện diện và sự hiểu mới là điểu bức xúc. Không biết không hiểu thì sống với nhau làm sao? Bởi vậy "Giấc mơ" chính là tiếng thét bản năng của lý trí. " Có bao giờ trong cuộc đời, trái đất chỉ có một mình tôi? Đau đớn , hoan lạc cũng chỉ với mình. Tôi đang trải qua cảm giác ấy. Cảm giác say sưa không men rượu. Nếu tôi khóc lóc hoặc cười như điên dại, tôi sẽ chẳng để lại gì. Nhưng nếu tôi ghi lại tất cả mọi thứ, điều đó có nghĩa là men say trong tôi đang bừng lên như ngọn lửa rừng đêm. Tôi muốn gào to lên. Tôi muốn cười to lên. Tôi muốn khóc như một con người. Nhưng trong tim tôi có một thứ bản năng kìm nén rất đáng buồn cười. Nó cho tôi biết tôi thuộc về một cộng đồng hữu tri, có nghĩa. Tôi phải làm người như cái cộng đồng ấy quy định. Nếu say, tôi chỉ nên tìm đến thứ nào đó để giải tỏa một mình. Tôi viết cho đến khi men rượu tan hết . Bao giờ, tôi viết hết hững đau đớn trong tôi, tôi sẽ chết. Cái chết của con thiên nga múa vũ điệu cuối trong đời.".

 Xin trân trọng giới thiệu tập truyện đầu tay của một tác giả còn rất trẻ .

Trung Trung Đỉnh


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Hai 20156:51 SA(Xem: 28832)
Tết thường được nhắc đến với những món ăn đặc trưng “thịt mỡ dưa hành,” và những mùi hương gây nhớ “thoảng mùi khói pháo thoảng mùi nhang.” Nhưng mỗi đứa trẻ mang theo nó một món ăn một hình ảnh một mùi hương riêng, không hẳn giống như những gì chúng ta thường gợi nhắc.
18 Tháng Hai 20155:56 SA(Xem: 31180)
Nguyễn Hữu Sinh- hay người Lâm Di vẫn gọi là Má Giám Sinh. Má chứ không phải Mã như trong Kiều của cụ Tố Như. Là vì, khi đẻ ra má Sinh đã có một mảng chàm, chiếm đến hai phần ba má phải.
17 Tháng Hai 20153:10 SA(Xem: 29654)
Năm Mùi lại sắp đến và ta thường hỏi là tại sao tên gọi là Mùi, không là dê, dương hay vị ...? Phần này đưa ra vài cách nhìn hầu giải thích phần nào các lý do dẫn đến hiện tượng trên.
09 Tháng Hai 20152:59 SA(Xem: 32343)
Tôi gặp anh Nguyễn Trọng Hiền vào một dịp đi thăm một trại trồng cranberry ở New Jersey để xem người ta gặt cranberry ra sao, do một người bạn tổ chức vào một cuối tuần đầu tháng 10 nhân chuyến tôi đi thăm Miền Đông giữa thu vừa qua.
06 Tháng Hai 20152:57 SA(Xem: 35284)
để bắt đầu một buổi sáng như thông lệ nhiều cánh cửa mở trên đôi chân tất tả và khép lại không có chỗ cho sương mù thảnh thơi
05 Tháng Hai 20152:57 SA(Xem: 37703)
Quang Trung Nguyễn Huệ (1752-1792) và nhà Tây Sơn (1778-1802) là một thí dụ tiêu biều của lối viết sử một chiều trong khối sử văn cổ điển. Các tác giả thường chọn một phe để tái dựng giai đoạn lịch sử này, chẳng hạn, như “sử mệnh cách mạng của thợ thuyền đồng ruộng hay nông dân,” từng được Karl Marx thời trẻ gọi là”bị khoai của cách mạng vô sản [bag of potatoes].”
28 Tháng Giêng 20151:28 SA(Xem: 32197)
Anh G thân mến, Gửi bài cho anh về hội họa để cho vào Văn Học số sau, chẳng nhớ tôi có nói gì về hai cái truyện ngắn của Mai Kim Ngọc và Vũ Quỳnh Hương không? Hai truyện của Thế Giang quả là đặc biệt. Nhưng tôi nghĩ “khám phá” lớn kỳ này của Văn Học là MKN và VQH. Rất khó tin rằng đó là hai cây bút mới. “Mới” từ lúc nào?
28 Tháng Giêng 20151:21 SA(Xem: 32184)
Vòng vèo từng sợi mây trời Vẽ chi đậm nhạt ngôn lời đong đưa Em ngồi vẫy tóc nắng mưa Sầu hai giếng mắt dây dưa những gì Hay là mộng mị li ti Bồng bềnh biển gió trôi về ngàn phương.
27 Tháng Giêng 20159:03 CH(Xem: 33535)
Có người chỉ đọc vì mê cái bìa sách đẹp. Có người đọc vì thích sưu tập sách. Hảy tìm người đàn ông biết đọc mình, từ trang đầu tới trang cuối...
26 Tháng Giêng 20153:30 SA(Xem: 33306)
Nơi có những buổi sáng vàng nắng lung linh Em chạy đuổi tuổi mình Mãi miết Phía bên kia bờ phù du Có gì là bất diệt? Hay chỉ là nắng vàng ngập trong từng buổi mai lên?