Phạm Phương (Hà Nội)
Lạc đường là một từ rất quen thuộc.
Khi còn bé thường hay đi lạc, bố mẹ bắt phải học thuộc địa chỉ nhà, họ tên đầy
đủ để lỡ lạc đường còn có người dẫn về.
Khi lớn lên cũng hay đi lạc.
Nhưng chẳng biết đường về.
Một thời gian khó khăn, tớ không ngủ được. Thời gian ấy, tớ thấy mọi thứ đổ ụp
xuống đầu mình và bắt đầu mất ngủ triền miên. Tớ giết đêm tối bằng cách viết.
Vừa nghe rock vừa viết, viết như điên. Những khi bình tâm hơn tớ chat chít với
một vài người không quen biết trên mạng.
Lên mạng.
Một thế giới mới, ảo giác thật sự và tràn ngập những bản ngã. Cần chat sex, cần
tâm sự, cần người chơi game cùng, đủ loại. Ban đầu tớ hay nhảy vào những
nickname có vẻ của những kẻ đang có nhu cầu tình dục ảo. Tớ thấy hiếu kì. Tớ tự
hỏi không biết họ nghĩ gì? Tớ muốn biết về cái nơi mà tớ chưa bao giờ biết. Ở
ngoài đời, nó khuất sau những khuôn mặt đạo đức hay ra vẻ đạo đức. Trên mạng,
những nickname không hề giấu diếm ham muốn, không hề tỏ ra quan cách, chỉ muốn
thỏa mãn và tất nhiên là im lặng sau khi tớ nói không có hứng thú.
Biến mất.
Rút cục phần hồn vẫn như thế, chẳng ai tránh được bụi bặm. Những gì không giả
dối thường quá trần trụi, thô tục và có vẻ khó chấp nhận. Tớ thấy mâu thuẫn nhưng
mặc kệ. Con người tớ lúc nào cũng đầy mâu thuẫn.
Tớ quen rồi.
Người ta thường muốn trốn tránh cô đơn bằng cách yêu nhau, trốn tránh khó
khăn bằng cách yêu nhau. Và, cứ mãi trốn tránh, rồi tự thỏa mãn bằng cách thu
mình lại trong vỏ kén được đặt tên là hạnh phúc. Lừa dối bản thân có phải là
một kiểu lừa đảo không?
Suốt đời bị lừa cho dù rất ghét bị lừa, lại bị chính mình lừa.
Tớ gặp moonlight khi online lúc 1h sáng. Hắn nhảy vào nick tớ và rủ tớ chửi
nhau. Tớ và hắn nói năng văng mạng. Hắn chửi thề như phát rồ. Mọi thứ đè nặng
trong lòng tớ tuôn hết ra, tớ cũng chửi. Tớ chửi hắn như chính hắn là kẻ đã gây
ra mọi chuyện cho tớ. Còn hắn, cũng chửi tớ chẳng ra gì. Tớ không quan tâm,
chẳng tự ái, chẳng giữ gìn.
Rồi im lặng.
Hắn bắt đầu trầm xuống như con sóng gần tiến vào bờ. Hắn nói đủ thứ chuyện trên
trời dưới đất. Tớ hỏi: ban ngày không nói được với ai à? Hắn cười. Hình
emoticon hiện lên tròn trịa và ngộ nghĩnh, có cái gì đó tội nghiệp. Tớ chợt
thấy thương hắn, hình như tớ cũng đang như hắn, bị dìm chết trong thế giới của
mình, truy tìm yên ổn trong một thế giới tạp nham, nhớp nhúa hơn thế. Thế giới
trên mạng, nhiều cô đơn, nhiều nỗi đau. Tim tớ thắt lại. Tớ biết tớ đang đau
khổ, mặc dù trước đó tớ chỉ thấy khó chịu, chưa cảm thấy đau đớn như thế bao
giờ.
Tớ out mà không nói pp với hắn.
Tớ quay về với câu chuyện còn dang dở của mình, tớ viết.
Tớ thấy mình điên lên khi viết. Khi ấy, hồn tớ được thỏa mãn. Có thể thực chất,
tớ là một người điên.
Những lúc như thế này, tớ cần phải viết như người ta cần làm tình...
Caffe đắng ngắt đổ loang lổ ở mép bàn, không gian lạnh lùng. Lôi chai rượu vẫn để trong góc tủ lạnh ra, đưa
lên dốc vào họng. Ừng ực. Như uống Coca. Vừa uống vừa khóc. Nước mắt hòa vào
rượu thành một thứ mùi vị dễ chịu đến lạ. Tớ nằm sấp xuống sàn nhà. Cảm thấy
rượu đang chảy trong mạch máu mình.
Nóng ran.
Hừng hực.
Tớ nghĩ về những thứ tớ cần.
Tớ cần gì?
Cần một khoảng không gian im lặng như trong chiếc hộp thời gian của Doremon.
Cần kí ức của mình bị xóa đi trắng phau như một anh chàng trong bộ phim Hàn
quốc nào đó mà tớ không nhớ tên. Tớ sẽ chui vào chiếc hộp đó, mãi mãi không
bước ra ngoài, chẳng biết gì về những thứ bên ngoài, cũng chẳng quan tâm, bởi
vì chẳng liên quan đến tớ.
Cậu đang cười phải không? Cậu sẽ hét vào mặt tớ, thực tế một chút đi nào.
Thực tế ư?
Thực tế, tớ đang say. Nằm trên nền nhà. Thẳng đơ như một xác chết, chẳng thèm
nằm co. Bởi dù nằm thế nào, tớ vẫn say.
Cuộc sống .
Điên rồ, tình dục và được thỏa mãn đói khát là bản năng.
Người ta giấu diếm sự thèm khát tình dục vì đối với xã hội nó đáng chê cười. Ai
cũng muốn, cũng tìm cách thỏa mãn, bằng cách nào đó, đôi khi được bao biện bằng
những mỹ từ kiểu như tình yêu, hạnh phúc hay đơn giản chỉ là những thỏa thuận
tiền bạc, mua bán..
Có những khái niệm thật buồn cười, rút cục cũng chỉ là nói về một thứ .
Sự điên khùng chẳng bao giờ được biểu hiện trừ trong bệnh viện tâm thần.
Chẳng ai muốn bị coi là kẻ điên!
Trên bề mặt, cuộc sống chỉ là một khu rừng. Nơi ấy,người ta kiếm ăn.
Thế thôi.
Sáng hôm sau thức dậy, tớ cảm thấy sảng khoái hơn thường ngày. Váy áo ngủ của
tớ nhăn nhúm. Soi mình trong gương tớ thấy một người khác, tớ gầy và xanh xao
như một quả dưa chuột trong siêu thị đã
hết hạn sử dụng. Tớ lục tủ, lấy bộ quần áo đẹp nhất, đánh một ít son màu cánh
sen, tô lông mày đủ để không ai nhận ra là tớ đã trang điểm, chải lại mái tóc
dài và rối.
Tớ đi học.
Giảng đường đại học làm tớ càm thấy mình đi lạc, cảm giác đứng giữa phố đông
người mà vẫn đơn độc. Tớ không hợp với nơi này. Tớ biết vậy, nhưng còn tấm bằng
Tiến sĩ, còn danh vọng. Tóm lại tớ vẫn không đủ can đảm để bước vào cuộc đời
của riêng mình.Trong đầu tớ vẫn còn những tính toán và nhiều trách nhiệm với
ước mơ, kì vọng của người khác.
Thật khó hiểu khi người ta lại làm những thứ mình không muốn, khó hiểu nhưng
vẫn làm theo.Vì không hiểu nên cứ nghĩ rằng nó đúng.Thậm chí, tớ đã học rất
quyết liệt, rất nghiêm túc.
Tan học.
Tớ phóng xe như bay. Chiếc xe của tớ đổ kềnh khi dừng lại mua một cuốn sách… Bị
hỏng nặng, cho dù đó là một chiếc xe xịn. Nó vẫn đổ khi dừng lại và vẫn bị
hỏng.
Đừng bao giờ dừng lại, sẽ không đủ sức đi tiếp nữa!
Tớ sợ dừng lại một lần, cho dù tớ muốn thế vì tớ sợ mình sai lầm.
Những sai lầm thường khó cứu vãn.
Tớ nhắn tin SMS chửi moonlight là đồ quạ đen.
Rồi gọi taxi về nhà.
Chiếc xe quá khổ khó nhọc len lỏi vào con ngõ nhỏ. Ngôi nhà tớ hiện ra như một
khối đen sì đáng sợ. Tớ tưởng tượng ra cảnh bị con quái vật ấy nuốt sống. Tớ
sợ. Có lẽ, tớ đang bước vào thời kì bị hoang tưởng.
Anh chàng lái xe có mái tóc cắt kiểu amanteur, một bên ngắn, một bên dài hất về
phía sau gáy, rất có phong cách. Tớ khen mái tóc của anh ta đẹp. Anh ta quay
lại nhìn tớ với đôi mắt long lanh, vừa trong trẻo, vừa sáng . Tớ thấy lòng mình
ấm lại.
Đôi khi chỉ cần một ánh mắt xa lạ như thế cũng đủ xua đi những cô độc .
Tớ chỉ đường cho anh ta đi quá một đoạn đến siêu thị sáng trưng ánh đèn. Anh ta
nhìn tớ đầy ngụ ý. Có lẽ anh ta cho rằng tớ là gái ăn sương. Mặc kệ. Tớ hất mái
tóc về phía sau và bước quay trở lại. Nhà tớ đã bớt đen đúa hơn. Có vẻ khi từ
trên xe bước xuống dưới đất sự việc sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực. Tớ
bước vào nhà.
Trước khi lên giường nằm, tớ đọc một bài thơ.
Một bài thơ tình.
Tình yêu?
Nhảm nhí!
Tớ uống một liều thuốc ngủ mặc dù thừa biết nó chẳng có tác dụng gì. Tớ đã bị
nhờn thuốc từ lâu.
Hôm nay tớ không viết.
Tớ ngủ và thử mơ.
Tớ ngủ được thật, nhưng không mơ.
Thật là hạnh phúc.
Khi ngủ, có lẽ tớ đã mỉm cười.
****************
Cuối tuần tớ đi dã ngoại cùng lớp ở một vùng ven biển Nam Định.
Sáng sớm, ngồi trên chiếc ô tô nóng nực. Chiếc ô tô quá cũ kĩ cho những chuyến
đi, như một bà già ngán ngẩm những đoạn đường xa thỉnh thoáng lại rú lên thảm
thiết .Thế mà vẫn cảm thấy ban mai mát rượi ùa vào trong lòng. Những ruộng lúa
lá xanh mượt mà và đã bắt đầu có bông non nhú lên. Qua một lớp cửa kính mà vẫn
cảm thấy hương lúa ngọt lịm. Có một vài chiếc nón trắng thấp thoáng trong đó. Dưới
chiếc nón ấy là một nụ cười hồn hậu hay một đôi mắt buồn? Cười vì cuộc sống quá
đẹp mà buồn vì cuộc sống quá khổ. Những khía cạnh khác nhau được nhìn bằng
những đôi mắt khác nhau. Bởi thể cuộc sống vẫn cứ tồn tại cho dù một số người
khá bất mãn với nó. Những đứa trẻ vô tư mặc những bộ đồ rách rưới đi lại dưới
cái nắng cháy da và mút kem ngon lành. Chúng có khuôn mặt thật đẹp: Háo hức và
thõa mãn. Ít khi nhìn thấy những gương mặt như thế ở những nơi phồn hoa. Giữa
những nơi ấy người ta căm ghét nhau, người ta muốn loại trừ nhau, ẩn sau những
khuôn mặt cười nói là những giả tạo, những toan tính. Không có hạnh phúc dù là
thứ hạnh phúc đơn giản nhất.
Cậu bạn bên cạnh đưa ngang mặt tớ chai nước. Tớ cười và nhận lấy.Trong đôi mắt
cậu ấy, tớ nhìn thấy tớ, nhìn thấy tớ trong veo, ánh lên thanh sạch dưới màu
đen thủy tinh.
Hôm nay là một ngày đẹp vì tớ thấy nụ cười của mọi người rất đẹp, vì tớ không
quá buồn và vì tớ muốn mình hòa nhập vào cuộc sống. Lòng tớ thanh thản như thể
tớ là một phần trong những gì trước mặt, ý nghĩ này không cần phải làm quen , vì
nó quá tuyệt vời.
Mùi biển mặn quyện vào không khí quanh tớ. Gần đến biển, cảm xúc bao la như
trời cao. Bước xuống lớp cát mềm mại gần mép nước, đi chân trần mới cảm thấy
hết cái dư vị khó quên của biển. Có lúc cảm thấy mình là con cá vùng vẫy dưới
lòng biển, có lúc lại cảm thấy mình là hải yến chao lượn trên bầu trời. Đứng
trước biển tớ thấy cả trời và biển đều chảy hết vào hồn mình, chảy hết vào
những cái bao la, tinh túy nhất. Tớ thấy tim mình trải rộng hơn. Những đợt sóng
như xóa hết những ý nghĩ vu vơ, những nỗi đau và cả những nỗi buồn. Rồi tớ cảm
thấy được bay. Được chinh phục những ước mơ theo đúng ý nghĩa lãng mạn của từ
ước mơ. Tớ ngồi trên những lớp cát mịn cho đến khi thủy triều lên, ráng chiều
ửng đỏ phía bên kia của bầu trời. Đám bạn phấn khích hết cỡ trước cảnh hoàng
hôn trên biển, ngoạn mục và gợi cảm. Người đánh cá thu lưới in rõ trên bóng mặt
trời. Làn nước giát vàng rực rỡ một vùng ảo mộng.
Bất chợt quay sang bên cạnh, tớ thấy đôi mắt một người phụ nữ có nước mắt, tớ
nghĩ vậy nhưng im lặng. Có lẽ chị ấy cần khóc.
Đó là một người phụ nữ miền biển, cái vẻ lam lũ hằn trên đôi mắt, khóe miệng, đôi
tay rắn rỏi, nước da bánh mật quyến rũ lạ lùng.
Nước mắt, chỉ là những cơn mưa của số phận.
Tớ bước về phía mấy cái trại được đám con trai dựng từ lúc chiều. Lửa chưa được
đốt lên nhưng đã có những cây gỗ khô gác vào nhau. Mùi gỗ thông vừa chặt vẫn
vương vấn nồng nàn. Đâu đó có tiếng cười rúc rích của đám con gái đang trò
chuyện. Chân tớ đi lún vào cát. Tớ xách đôi giày và đi xa hơn về phía đồi
thông. Những cây thông khẳng khiu, trườn mình trong gió và trăng. Có lẽ là rất
đẹp những vẫn gợn một chút ma quái. Tớ không thích những cảm xúc lừa mị. Tớ
thích sự bình yên.
Nhắn tin cho moonlight.
Em nghĩ con điên trong em đã ngủ rồi.
Cứ im lặng như thế để nghe những điều quanh mình thầm thì. Như được nghe một
chàng trai nói rằng: Anh yêu em.
Có bóng dáng thấp thoáng sau tảng đá, tớ hơi giật mình nhưng cuối cùng cũng
trấn tĩnh lại. Khi nghe những tiếng nói khẽ khàng, tiếng thở dồn dập, tớ biết
họ đang làm gì. Tớ đứng dậy định bước đi. Nhưng khựng lại khi nghe thấy tiếng
người đàn bà đứng khóc lúc hoàng hôn.
Thứ tình cảm trần trụi, thứ tình cảm xác thịt mua bán này lại nảy sinh từ những
giọt nước mắt làm tớ quên đi nỗi cô độc trong lòng. Chẳng lẽ cuộc sống dễ lừa
dối cảm xúc của tớ thế sao. Nó đang cười cợt tớ. Ồ, rút cục tớ chỉ là một sinh
linh dễ điều khiển. Đừng cố gắng thoát khỏi, đừng cố gắng vùng vẫy, bởi vì vô
ích, bởi vì nực cười, bởi vì tớ chỉ là con khỉ nhỏ trong bàn tay của đức Phật
Như Lai. Tớ chỉ là một con người, bình thường. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình khác
người khác bởi vì như thế là đang lừa dối bản thân. Cuộc sống đã sắp xếp cho
tớ. Nếu nói là số phận có lẽ hơi thiên cưỡng nhưng nếu muốn chạy trốn khỏi mình
thì càng buồn cười hơn.
Bởi vì, tớ là một con người!
Hiển nhiên là như thế.
Tớ cảm thấy có người đứng cạnh tớ, mùi dầu gội đầu đàn ông thoảng vào mũi tớ. Tớ
vốn vẫn không thể chịu được thứ mùi này. Tớ im lặng và cũng không ngẩng mặt lên
nhìn xem người đó là ai. Tớ bước tới, nhưng cánh tay người ấy đặt lên vai tớ
khá nặng nề.Tớ ngẩng mặt lên thách thức. Nhìn vào đôi mắt thủy tinh đen, đen
hơn dưới ánh trăng và đêm tối, lòng tớ dịu lại.
Cậu muốn gì?
Tớ muốn cậu đi dạo với tớ một chút. Được chứ?
Đi cùng cậu ấy trên cát. Cát mềm như bông, ẩm ướt sương đêm , thấm vào chân
trần. Cậu ấy không cố gắng nói nhiều để tớ vui như những người đàn ông khác nhưng
đi bên cậu ấy tớ cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. Chỉ im lặng thôi cũng đủ để tớ
biết và cảm nhận thấy những cảm xúc đang có trong lòng cậu ấy.
Cứ đi như thế, mặc kệ lửa trại đã được đốt lên, mặc kệ những tiếng reo hò, cười
nói. Tớ và cậu ấy như hai con người đứng trên hoang đảo. Trong lòng mỗi người cũng
là những hòn đảo hoang vắng. Trong cuộc đời người ta luôn cô đơn như thế. Giữa
một xã hội lúc nào cũng cố gắng bò lên những bậc thang tiến hóa thì vẫn có
những hoang đảo không bao giờ được khám phá, mãi mãi cô độc.
Tớ nhớ đến Trăm năm cô đơn của Macquez và ước gì được như cô gái hóa thành bướm
bay đi giữa một buổi chiều cô tịch. Nếu được như thế thì chắc thế giới không
còn thực tế mà đầy những mơ mộng, thậm chí có thể là hoang tưởng và cuộc đời
chỉ là trò đùa.
Tớ sẽ tìm cậu,khi chúng ta không còn gần nhau như thế này.
Cậu ấy nói nhưng không nhìn thẳng vào tớ.
Tớ im lặng .
Cậu sẽ không bao giờ tìm thấy tớ đâu.
Vì chính tớ cũng không bao giờ tìm thấy bản thân mình.
PHẠM PHƯƠNG