- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Đừng có mơ

02 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 111711)


le_nguyet_minh__hl_114
Lê Nguyệt Minh



Tại sao chị lại hay buồn?
Những cuộc tình. Tôi luôn là người thua thiệt.
Ngay cả khi chị bỏ người ta sao?
Tôi chưa khi nào bỏ ai cả. Là người ta bỏ tôi chứ.
Nhưng chị nói là chị từng bỏ nhiều người mà?
Có lẽ thái độ tự tin của tôi khiến người ta suy ra như thế. Tôi thường yêu người kia nhiều hơn trong những cuộc tình của mình. Nhưng tất cả họ đều bỏ tôi đi.
Ồ, thật khó hiểu. Trước giờ người ta vẫn nghĩ là chị đá rất nhiều người ra khỏi đời mình rồi.
Cười.
Sao chị lại cười?
Vì tôi đã khóc nhiều rồi. Không ai thấy tôi khóc. Tôi vẫn hay đem tiếng cười tới cho mọi người, ngay cả khi tôi đang đau khổ.
Chị không sợ người ta hiểu lầm chị là người mạnh mẽ sao?
Tôi từng hiểu lầm mình là người yếu đuối. Nhưng không phải cứ hay khóc thì mới là người yếu đuối. Người không bao giờ khóc thì không bao giờ là người mạnh mẽ. Bây giờ thì tôi nghĩ tôi là người mạnh mẽ, vì tôi hay khóc nhè.
Chị lý luận phức tạp quá. Có người nói, chị bên ngoài thì cứng cỏi, mà bên trong thì yếu lòng?
Tôi nghe nhiều người nói thế này rồi. Nhưng một người bên ngoài yếu ớt mà bên trong cứng cỏi, bạn có thấy lố bịch không? Đến giờ phút này, tôi vẫn nhận mình là một người mạnh mẽ.
Không. Chị là người yếu đuối thì đúng hơn. Tôi không tin.
Thế à.
Chị đang buồn sao? Tôi thấy hôm nay khuôn mặt chị không được sáng. Tóc của chị bị xơ rồi. Sao chị không đi làm lại tóc?
Tôi đang hết tiền. Khi nào có tiền tôi sẽ đi làm lại. Tôi nghĩ sẽ cắt bớt tóc đi, uốn xoăn lên và nhuộm màu hạt dẻ. Khuôn mặt tôi sẽ hợp với kiểu tóc đó. Nhất là nếu chụp hình.
Sao chị không nói về nỗi buồn? Mà chỉ nói về mái tóc của chị?
Tôi thấy mình đang nhạt đi. Ngay cả khi đang buồn. Ai cũng nói về nỗi buồn, lấy đâu ra người nghe. Tôi sẽ buồn riêng tôi thôi. Mặt tôi không được sáng, có lẽ là do tôi bị người âm ám vào.
Nói về tình yêu của chị đi. Sao chị lại bị người ta bỏ?
Phụ nữ không ai dám thừa nhận điều này. Tôi sẽ không nói về điều này!
Vậy chị đâu phải là người thẳng thắn. Chị sợ à?
Tôi sĩ diện.
Tôi sẽ không nói với ai. Chỉ hai chúng ta biết thôi. Chị mở lòng mình ra đi.
Thỉnh thoảng tôi hay ngồi đếm những tình yêu của tôi trên ngón tay. Mười mối tình và chỉ có ba người bị tôi bỏ. Còn lại họ đều bỏ tôi ra đi.
Chị xinh đẹp, thông minh, chị không nghèo. Sao chị lại để họ bỏ chị đi. Chị có tủi thân không?
Có. Có lẽ tôi là kẻ phiền hà, hay mè nheo.
Chị dứt khoát lắm cơ mà?
Đó là bên ngoài. Xin đừng nhìn vào bên ngoài của tôi.

Tôi thường nhắn tin hoặc gọi điện liên tục khi người đó im lặng. Sau đó chúng tôi chia tay và tôi khóc. Không bao giờ tôi quên những tuần đầu tiên khi mất đi một người tình nào đó. Tôi nghĩ, có lẽ cá tính tôi mạnh quá hoặc tôi yêu bằng tất cả những gì mình có. Mà như vậy, bọn đàn ông chúng sẽ chán.
Tôi không tin lắm những gì chị vừa nói. Hình như chị chỉ nói cho xong chuyện thôi. Chị không hào hứng với việc kể về những lần chia tay của mình.
Chị cần nghe đến thế sao? Khi yêu nhiều quá, người ta cũng lười phải suy nghĩ lại về quá khứ chứ. Tôi chán. Tôi không có gì để nói.
Ba người đàn ông bị chị bỏ thì sao?
Hồi tôi làm MC của Đài truyền hình, trong công ty của tôi, có một anh chàng phụ trách phòng IT, khuôn mặt sáng và đẹp lắm. Tôi đã tán đổ anh ta sau hai tuần. Chúng tôi từng đi Hà Nội chơi với nhau, tôi đã dẫn anh ta về nhà tôi chơi. Mẹ và các cháu của tôi đồng ý anh ấy. Nhưng sau đó về lại Sài Gòn, tôi đã bỏ anh ta.
Tại sao?
Anh ta cao 1m58.
Anh ấy có oán hận chị không?
Anh ấy viết email cho tôi, nói là không yêu tôi, chỉ thương hại tôi thôi. Tôi có cho chị bạn cùng ban với tôi xem lá thư ấy. Chị ấy nói, thằng điên. Sau đó anh ấy đi công tác với con bé phóng viên ở Tây Nguyên, rồi về họ yêu nhau. Tôi thấy hai người ấy vui vẻ lắm. Có lẽ họ phù hợp với nhau hơn. Họ mới cưới nhau thì phải.
Anh thứ hai bị bỏ thì sao?
Là một cu cậu sinh năm 1981, kiến trúc sư. Cu cậu ấy tán tôi trên blog từ những bộ hình tôi chụp sau một vài vai diễn nhỏ. Chúng tôi có gặp nhau. Cu cậu ấy từng ngồi uống trà ở nhà tôi tới gần sáng và nói yêu tôi. Nhưng tôi đã bỏ sau hai tuần hẹn hò.
Tại sao?
Tôi không thích khuôn mặt người đó. Hơn nữa, người ấy không có nhiều tiền.
Người cuối cùng bị bỏ rơi thì sao?
Cách đây bốn tháng, tôi lên mạng chát chít linh tinh và gặp một cái nick kỳ quái, thichphunusaigonkindao, người đó vào chát với tôi và nói yêu tôi ngay sau đó. Nhưng tôi bỏ rồi.
Tại sao?
Tôi không thích khuôn mặt và giọng nói người đó. Người đó chỉ cao có 1m66.
Khuôn mặt như thế nào chị mới thích?
Tôi không biết. Phải xuất hiện cụ thể tôi mới biết tôi có thích hay không. Như Richar thì tất cả phụ nữ đều thích. Bình Minh thì tôi không thích đâu nhé!
Giờ thì chị yêu ai?
Tôi đang bị bỏ rơi.
Ai?
Một kiến trúc sư.
Anh ấy không liên lạc gì với chị à?
Ban đầu thì anh ta liên lạc dữ lắm, tôi không dám trả lời. Vì tôi nghĩ mình đã có người yêu. Tôi làm như thế sẽ là độc ác với người đang yêu tôi. Cho nên, tôi nói với anh ấy là tôi đi công tác miền Tây rồi chuyển hẳn ra bắc, không ở Sài Gòn nữa, để anh ta đừng tìm tôi nữa.
Được bao lâu?
Đúng một tuần.
Một tuần ấy chị làm gì?
Không gặp người yêu hiện tại của tôi và thấp thỏm chờ tin nhắn của anh kia.
Anh ấy có nhắn cho chị không và nhắn những gì?
Có. Anh ấy nhắn; “E”. “Em đâu rồi, chỉ có anh đợi chờ”. “Em! Anh xin. Anh nhớ em. Em đang ở đâu?”.
Chị có động lòng không?
Tôi hồi hộp. Nhưng cố gắng giữ mặt mình thật lạnh lùng. Sau đó tôi phải nhắn tin cho anh ấy. Chúng tôi gặp nhau vào buổi sáng thứ hai, tại một quán cà phê đẹp nhất thành phố. Hôm ấy là sinh nhật tôi và anh ta bị cảm cúm.
Chị có muốn ôm anh ấy vào lòng không?
Có.
Vậy là anh ấy yêu chị. Cũng có thể chỉ là thích thôi. Nhưng sao anh ta lại bỏ rơi chị?
Tôi bị ốm. Và anh ta thì đi chơi với công ty. Tôi đã nhắn tin nói kết thúc ở đây nhé. Tôi nghĩ như vậy là mình bị bỏ rơi.
Những gì chị nói nãy giờ, không có gì quá sốc cả. Đừng nói với tôi chị là kẻ hời hợt trong tình yêu.
Tôi muốn mình là một kẻ hời hợt.
Tình yêu nào khiến chị nhớ nhất? Tôi rất muốn nghe.
Với một doanh nhân. Anh ta hơn tôi mười tuổi. Chúng tôi đã từng có con với nhau.

Chị muốn hỏi con tôi đâu phải không? Tôi bị sảy thai. Sau đó một tuần anh ta đi Mỹ và post lên blog những bài thơ tình với ai đó. Khi tôi đau ốm ở Việt Nam, anh ta không nhắn dòng tin nào cả. Những gì tôi nhận được từ anh ấy, là những bài thơ tình anh ấy viết cho một cô gái nào đó trên blog.
Khi về Việt Nam, anh ấy không gặp tôi. Hai tháng sau, chúng tôi đi Hà Nội công tác chung. Anh ta có một anh bạn là vụ trưởng một vụ gì đó, ba chúng tôi đi ăn tối. Hôm đó là ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi muốn anh ấy đi hát với tôi và nhóm bạn. Nhưng họ lại đi mát xa kiểu Nga với nhau ở một nơi khác. Khi tôi vừa lên taxi đi trước, anh ấy nhắn tin cho tôi: “Sao em đi mà không chào bạn anh một câu vậy hả?”.
5h sáng hôm sau chúng tôi ra sân bay, tôi đã bỏ lại 100 bông hoa hồng vàng anh ấy tặng tôi tại khách sạn. Chúng tôi không nói với nhau câu nào cho tới khi về tới Sài Gòn. Năm tháng sau, anh ấy mới chịu gặp tôi. Trong lúc anh ấy ngủ, tôi bật máy tính lên xem và thấy ảnh anh ta chụp với một cô gái khác. Họ ôm hôn nhau thắm thiết. Tôi ngồi khóc một mình và gọi một ông bạn tới đi cà phê.
Chị có khóc trước mặt ông bạn chị không?
Có. Hôm đó tôi mặc một cái áo khoác màu tím bạc màu, quần jean, đi dép lê màu hồng tím, mặt tôi đầy nước mắt. Tôi ngồi hút thuốc với ông bạn tôi trong cái quán cà phê ấy, xung quanh toàn là tây.
Chị khóc à. Tôi xin lỗi, chị đừng khóc. Quên thằng khốn nạn ấy đi.
Tôi không quên được. Sau đó tôi tha thứ cho anh ta thêm lần nữa. Nhưng anh ta vẫn quan hệ với cô gái kia. Và tôi nói, tùy anh. Giờ chúng tôi vẫn gặp nhau. Anh ta còn phổ nhạc một bài hát tặng tôi.
Anh ấy là loại người gì vậy? Độc ác và hồn nhiên?
Có những loại người, nó hồn nhiên tới mức, ngay cả khi nó giết chết người khác, nó vẫn đêm về thao thức làm thơ.
Tôi xin lỗi. Chị đừng khóc.
Tôi không phải là người thích mặc cả với nước mắt. Cứ để tôi khóc. Vì tôi vẫn chưa vơi nỗi đau. Nhưng tôi sẽ không kể về tình yêu nữa. Tôi có nhiều truyện tranh. Chị muốn nghe tôi kể về truyện tranh không?
Không.
Uh.
Chị có biết tôi là ai không?
Chị là một nhà văn kiêm phóng viên.
Tôi là vợ chưa cưới của anh chàng doanh nhân mà chị đã quen. Giờ thì tôi hiểu tại sao anh ta lại đau khổ vì chị rồi.
Thế à. Chị bao giờ lên xe hoa với anh ấy?
Tôi sẽ rút lui.
Vì sao?
Vì tôi không biết làm thơ. Và vì tôi không có những điều như chị có. Anh ấy đã luôn muốn tôi là chị.
Thế à.
Sao chị không quay về với anh ấy?
Anh ấy không phải là một người đàn ông lý tưởng trong chuyện ấy.
Thế à.

LÊ NGUYỆT MINH
Sài Gòn 4-2011




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
11 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 91865)
T rong văn học sử Hoa Kỳ có hai hiện tượng nổi bật với nhiều điểm giống nhau, đó là nữ văn sĩ Margaret Michell với cuốn Gone With The Wind (1936) và nữ văn sĩ Harper Lee với cuốn To Kill A Mockingbird (1960). Cà hai cuốn tiểu thuyết cùng có bối cảnh là miền Nam Hoa Kỳ, cùng khai thác đề tài xung đột chủng tộc (da trắng và da đen), cùng bán được mỗi cuốn trên 30 triệu ấn bản (tính tới năm 2008). Cả hai tác phẩm lại cùng được giải Pulitzer danh giá, đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, và dựng thành phim rất thành công, chiếm được nhiều giải Oscar.
10 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 94828)
Đ ược biết, trước Ngô Bảo Châu cũng đã có nhiều người Việt được trao huân chương Bắc Đẩu Bội Tinh. Một trong những người nầy trong quá khứ là Petrus Key (Trương Vĩnh Ký) (1837-1898) .
03 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 98911)
“ Sông Mekong đang bị đe dọa nghiêm trọng vì sự lạm dụng nguồn nước và hậu quả của biến đổi khí hậu. Nếu không có một chính sách khai thác thận trọng và hợp lý các nguồn tài nguyên sông Mekong, con sông hùng vĩ này không thể nào sống còn”. Abhisit Vejjajiva, Hua Hin MRC Summit 2010
31 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 106128)
T huyên nói nàng ở một mình trong một ngôi nhà nhỏ trên đồi rồi mời tôi lên chơi. Tôi đáp để chiều tôi sẽ lên sau khi nàng cho địa chỉ. Thuyên cười, bảo tôi sẽ đi lạc nếu không được dẫn đường. Nhìn đôi môi nàng con cớn, tôi tự ái đàn ông nói không cần, sẽ tự tìm ra nhà. [...] Ra đến cửa Thuyên quay lại, chỉ vào giỏ xách tay ny lông đen có lòi ra mấy bó rau. - Chiều ông tìm được nhà tôi thì mời ông ăn một bữa cơm tối ... Nhà có cổng gỗ với giàn hoa leo đấy.
31 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 106771)
T ôi chui vào ô tô. Chiếc xe mới coóng. Nội thất vẫn còn nguyên mùi hăng hắc, ngai ngái. Bóng lộn. Tôi khen chủ tịch phường mà sang trọng thế này thì dân được nhờ. Nói xong, chột dạ, sợ hắn nghĩ mình cạnh khóe, tôi vội ự…hừm, ý tôi là ông chủ tịch phường mà ăn nên làm ra thì dân cũng phất theo, chứ làm cán bộ địa phương thời nay mà nghèo quá, lúi xúi quá, thì cũng không có uy tín với dân. Anh nghèo mà làm lãnh đạo thể nào cũng sinh ra tính xà xẻo. Nếu anh giầu có rồi thì anh không tham nữa. Thế là dân được nhờ…Nói xong, tôi tự thấy cái lý luận của mình là loại lý luận ma cô. Lại chột dạ.[...] Rồi lại im không nói gì. Ngoài trời mưa như trút nước. Càng ngày càng to...
31 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 97716)
L oan cởi nhẫn cưới đeo vào cho Hoàng. “Anh cố giữ làm bùa hộ mệnh, lúc nào cũng có em bên cạnh”. Hoàng thấy vậy mà thương vợ thêm. Có người vợ biết chăm sóc từng li từng tí. Hoàng rưng rưng nước mắt bước ra khỏi nhà…
30 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 103567)
N gày 30 tháng Giêng năm 1948, một tên sát thủ theo chủ nghĩa dân tộc Hindu đã sát hại nhà lãnh đạo chính trị và tinh thần Ấn Độ là ông Mohandas Karamchand Gandhi. Ông bị bắn ba phát đạn vào ngực và bụng trong khi đang trên đường đến nhà thờ để đọc lời cầu nguyện hàng ngày.
30 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 98120)
... C ó điều người ta cần phải ghi nhớ là người Tàu luôn luôn kiêu căng, tự coi nước mình là một nước lớn là duy nhất văn minh, chung quanh họ đều là man di mọi rợ, Việt Nam hay Đại Việt đi chăng nữa cũng chỉ là man, Nam Man, nằm ngoài rìa của Hoa Hạ, của Trung Hoa thời Dân Quốc, của Trung Quốc thời Cộng Sản hiện tại...Những chiến thắng của người Việt trong các thời Lý Trần, đặc biệt là chiến thắng chống quân Mông Cổ trong khi người Tàu thực hiện không nổi là những gì họ không chấp nhận được.
26 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 96587)
H ơi cay của rượu lan dần cổ họng chạy dọc thân thể. Cảm giác đầu lưỡi ngọt dư vị rượu trắng không pha như hôn nhân không giá thú, biết nguy hiểm nhưng vẫn dấn thân. Lâu dần cô ghiền cái hơi của gã, không thể sống thiếu gã. Cô thấy mình bị một sợi dây vô hình thít chặt ngang cổ, càng quẫy đạp càng riết chặt hơn, cô kêu cứu nhưng chẳng ai nghe được bởi gã đã ăn mất lưỡi của cô sau từng muỗng hôn ngọt ngào, gằn xé lẫn khinh bỉ.
26 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 92053)
T rịnh Y Thư sinh năm 1952, tại Hà Nội. Viết văn, làm thơ, dịch. Tác phẩm đã xuất bản: Đời nhẹ khôn kham (The Unbearable Lightness of Being), tiểu thuyết của nhà văn Pháp gốc Tiệp Milan Kundera, tạp chí Văn Học xuất bản, 2002; Căn phòng riêng (A Room of One’s Own), lí luận văn học của nhà văn nữ Virginia Woolf, Tri Thức xuất bản, 2009. Người đàn bà khác, tập truyện, Thế Giới xuất bản, 2010. Hiện định cư tại bang California, Hoa Kì.