Nguyễn Lãm Thắng 2/2011 Photo Trịnh Thị Phương Anh
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Nguyễn Lãm Thắng Sinh năm 1973 tại Quảng Nam. Hiện sống và làm việc tại Huế.
TCHL
Điện thoại cho mẹ
mẹ tôi đã 76 tuổi
mẹ tôi có hai bảy người đàn ông đi dạm trước khi gặp ba tôi
bi chừ
tóc bạc trắng
những răng giả nhưng nụ cười vẫn thật
đôi chân cong đã có những thanh inox bên trong
thời gian trôi nhanh như một chớp mắt
gần hai mươi năm tôi lang thang khắp chốn
ít khi về
mẹ tôi vẫn cười qua điện thoại
vẫn dặn dò tôi như khi tôi còn tiểu học
vẫn hỏi thăm những bạn bè của tôi dù bà chỉ gặp một lần hay chỉ nghe tên
vẫn thường xuyên cập nhật cho tôi những người vừa chết trong làng
vẫn nhắc tôi về những ngày kỵ những người trong gia đình
và bảo vườn cà chua năm nay chết lụi khi vừa đơm hoa
cuộc điện thoại hay đúng hơn là cuộc độc thoại của mẹ
vì mẹ tôi bị lãng tai
suốt cuộc điện thoại tôi lặp lại nhiều nhất hai tiếng vâng ạ
Huế, 24/3/2011
Tiếng khóc trên đồng
tiếng khóc của núi chảy dọc theo phù sa bào mòn giấc ngủ
sợi dây thừng tàn bạo của cơn mê sảng thắt cổ giấc mơ niên thiếu
anh ngã sấp xuống buổi chiều hôn mê
vết dao trá hình chém phập phía sau lưng hờn tủi
những viên sỏi lăn lóc dòng sông đời nhá nhem tao loạn
ghim vào từng cơn đói
ký ức mọc lông vỗ cánh phía mặt người
gánh củi nặng oằn đè trên vai người đàn bà có chửa
đứa con lọt lòng rớt giữa đồng khô
máu nhoè từng cơn sản hậu
hoà nước mắt mồ hôi tưới xuống đất cày
con bò u mê đạp lên tiếng rên oán thán
mê nón che ngang một giọt máu chào đời
kiếp người bắt đầu biết đau trên lưỡi liềm cắt rốn
đắp vết thương bằng miếng cỏ hò khoan...
cái nghèo trớ trêu như trái đào lộn hột
cứ phơi ra ngoài một cục ghèn đau
anh bước ra đồng
anh bước theo trâu
lật lớp bùn nâu lật từng thớ tuổi
nghe tiếng khóc chảy ra từ khe núi
gần nửa đời người
con sâu đục thân mỏi mòn mắt lúa
cái khổ đục người méo miệng cười xưa
anh gác rựa bờ châm thêm điếu thuốc
con trâu giật mình đếm cỏ dưới chân
tiếng khóc giật mình trượt trên bầu vú
anh lật bàn tay đếm từng mùa hạn
nghe tiếng loài người khóc dưới đáy mộ sâu...
Kiệt Dứa, Hè 2008
Qua cửa thành đêm
những khẩu súng thần công chĩa vào nhau từ hai phía
chúng đang nhìn nhau
hay đang nhắc về quá khứ của những xác chết đạp lên nhau?
chúng đang ôn lại Hương giang cố sự
hay đang gục mặt tưởng niệm quyền uy?
những đôi tình nhân cà sát vào thân súng bắn vào nhau những nhục dục
nhợt nhạt ánh đèn vàng - chất nhớt của không gian biến dạng
những họng súng im lìm co ro trong viên kẹo bảo tồn
toát lạnh hơi đồng
chạm những giọt mồ hôi của đôi tình nhân hổn hển
cửa thành nghẹn một tiếng nấc của viên gạch sắp vỡ
lũ chuột rú lên giành nhau những bao cao su sũng ướt
chúng tha lên phế tích của rêu
bánh xe xích lô vô hồn lăn bóng mình vào u lặng
chạm một vũng trăng thừa ra giữa ngã ba đường
cửa thành đã mục
tiếng đóng cửa cũng đã mục từ thế kỷ trước
loài người sẽ dán thêm vào bằng những lớp hồ hiện đại
cổng thành sẽ gánh thêm trên vai mình trách nhiệm mới
trong sự già nua oằn oại còn vương đọng tử khí Mậu Thân
Buổi trưa trên lăng Tự Đức
em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung
buổi trưa đắm nắng
cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em
những bức tường rêu đổ nát
im lặng đến mê cung
em đứng lên theo bàn tay anh
em say nắng thật thà
đôi môi tím tái và bàn tay lạnh
những lo lắng đang nỗ lực tìm một điểm tựa
em nói khẽ trong yếu ớt: — anh không bế nổi em đâu!
bàn chân em lạnh hơn cơn gió hiểm
mái tóc dài quấn vào cổ anh
đẫm mồ hôi
hậu cung đắm nắng
em tỉnh lại lúc năm ngón tay đan lồng vào nhau
anh dìu lên bậc thềm cũ với nụ cười mới lạ
phế tích biến chúng mình thành hai giọt nắng lồng vào nhau…
Nguyễn Lãm Thắng
12h 24/8/2009
Gửi ý kiến của bạn