- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Vĩnh Thông

05 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 113390)

 

hinh_9-content

LTS: Vĩnh Thông là bút hiệu của một người rất trẻ ở An Giang. Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, chúng tôi hân hạnh gới thiệu dòng thơ của Vĩnh Thông đến với quí văn hữu và bạn đọc.

TCHL

 

KÝ HỌA

Tôi ký họa mình vào giấc mở của đất

Khi từ giã tháng Giêng

Ngọn tầm vông lưu lạc cuối hè

Tôi ký họa hình của dấu chân vào sương

Rách

Hối hả - Cuộc hành trình vẫn lao về phía trước

Tôi ký họa mặt người vào dòng sông buông

Nơi có lau sậy hóa mình trôi theo tiềm thức

Đột ngột giận mình

Tôi nâng những bức ký họa

Những nhỏ nhen thân phận kiếp người

Chợt thấy chúng bạc màu

Cùng năm tháng trôi xuôi.

 

NHỮNG NGƯỜI MÓC ĐẤT


Giữa đầm mênh mông nước

Mẹ lặn bùn

Cha móc đất

Những hạt phù sa dang rộng từng ngày.

Một tấc… Hai tấc…

Một thước… Hai thước…

Rồi trồng cây

Rồi dựng nhà

Rồi sẽ thành làng, thành xóm.

Giữa bao la

Đất mẹ cha rướn mình ngó trời trong vắt

Con leo lên chập chững bước đi

Những ước mơ bén rễ từ khi…

Bất chợt

Bão tới

Cuốn đất đi

Cuốn những ước mơ con

Cùng mẹ cha chảy theo con lũ.

Con bị sóng tấp vào một bụi tràm

Nước mắt rưng rưng.

Những ước mơ đứt quãng giữa chừng.

 

QUÁN LẠ VEN SÔNG

Quán ven sông người ta kêu quán lạ

Bình rượu quê thằng bạn đã ngà say

Quán ven sông không tên không bảng hiệu

Dành riêng ta, mặc sức mộng đêm ngày.

Ngã ba sông có chở ta về xứ

Mười mấy năm đi mãi không về

Ngồi ở quán, lục bình trôi ngang mặt

Nhìn ở đâu cũng phảng phất dáng quê.

Rồi cũng chỉ còn mình ta với quán

Những đàn chim đã vỗ cánh bay về.

Chim nhớ quê. Ừ thì ta cũng nhớ

Chim về quê. Ta lại chẳng được về.

Không về được…

Thôi thì đành ngồi quán

Nhìn lục bình để bớt nhớ quê.

Vĩnh Thông

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33842)
t rở dậy tìm giấc ngủ mình đã cho đi rồi tự nhiên muốn đòi lại bóng tối ăn gian em lơ ngơ giữa vùng đêm sắp cạn
28 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36895)
t ôi bóc trần người bạn của tôi bằng những câu chuyện tưởng tượng điều gì đó xáo trộn điều gì như là tưởng tượng
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36830)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Phạm Tử Văn là một người viết rất trẻ, hiện sống và làm việc tại Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn “ Giấc mơ vượt đỉnh Mí Roòng” của Phạm Tử Văn đến với quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu.
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 37986)
S inh một năm sau chiến tranh Việt Nam, năm 1976, miên di là bút danh (không viết hoa) của Lê Xuân Hòa. Cái tên miên di không viết hoa là một đặc biệt, đặc biệt như tên và đặc biệt như thơ . Thơ của miên di rất gần gũi trong đời sống của chúng ta. Mời quí vị cùng chúng tôi đi vào thế giới thơ đặc biệt nầy…
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 44030)
C ô gái nằm khỏa thân trên tấm nệm ga trắng muốt, đôi mắt lim dim nhìn anh không chớp. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao từ lúc dẫn cô vào khách sạn này, anh chỉ ngồi hút thuốc mà không hề để tâm đến cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, kể từ ngày cô dấn thân vào cái nghề nhơ nhớp này, cô mới gặp anh là một.
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32619)
C uộc sinh tồn thon em trói chặt gã đàn ông ứ nhớ  bầm uất không xuất cơn mê dính chặt vào thân
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31526)
T hế gian này nhiều khi thuận dòng chó tiến hóa thành người đến giới hạn trầm luân siêu thoát linh hồn bay đi tồn lưu tiếng sủa giữa khuya
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33512)
H ọc yêu lại nhé anh Học cách khuấy cà phê đến nhạt Trái tim ngốc nghếch của em cứ nhớ điên cuồng như thế Học yêu lại Cho tình yêu kích dục trái tim em.
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35873)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phương Uy là bút danh, hiện đang sống và làm việc tại Bình Thuận. Thơ của Phương Uy nhẹ nhàng , chừng mực, nhưng sâu lắng. Mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Phương Uy.
23 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38786)
T ôi vẫn đi lên đi xuống dọc theo bờ biển miền Tây Hoa Kỳ. Được hỏi khi nào ngưng, tôi chỉ biết cười và trả lời là tới khi nào không còn lái xe được nữa. Tôi thèm những lúc thả hồn giữa những cụm rừng đại thụ gỗ đỏ cao thấu trời mây; giõi theo những cánh chim thiên di hàng năm không biết mỏi, và tưởng tượng từng đàn cá voi bận rộn xuôi nam ngược bắc...