- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ VŨ TRỌNG QUANG

29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111229)


vtquang_hl113

VÀI DÒNG VỀ VŨ TRỌNG QUANG

 

Quê quán : Tam Kỳ - Quảng Nam

Hiện sống & làm việc tại Sài Gòn

 

Đã ấn hành:

- Nỗi buồn của chúng ta (1970)

- Đã hết giờ của Lọ Lem (1994)

- Hôm qua hôm nay hôm sau (2010)

 

Chủ biên:

- Tuyển tập Văn Chương (Sau 1975)

- Thơ tự do (1999)

- Thơ hôm nay (2003)

- Bông & Giấy

 

 Thơ Vũ Trọng Quang

 

 Ngôi nhà

 

 Một tay ôm con một tay ôm đàn

 không còn tay nào mẹ vẫy chào khu rừng lãng mạn khói lửa

 tôi bắt đầu tôi dưới chân cầu

 thở mùi tanh của cá

 tắm dòng sông nước đen

 từ tiếng rao bán báo tôi lớn lên

 từ tiếng gõ vào thùng đánh giầy tôi lớn lên

 em dậy thì bên kia sông

 tôi tỏ tình bằng im lặng

 Cha bỏ xác trên rừng

 mẹ ngồi đan áo mũi kim đâm vào đầu ngón tay

 nước mắt rơi xuống hai chữ anh hùng

 tôi tiếp tục cầm súng đi ngược chiều Trường Sơn

 mở khóa an toàn bắn chỉ thiên

 cuộc chiến khốc liệt đã kết thúc

 tôi và em bày ra một xung đột khác

 

 Mẹ không ngồi đan áo

 ngón tay còn nhỏ máu

 ngón tay bấm vào dây đàn

 nốt nhạc rơi xuống hai chữ anh hùng

 

 Con tôi vẽ chân dung tôi

 không rõ nét

 

 Như mới đây

 

 Người thanh niên hôm kia trong gương vẫy gọi

 vỡ ra đám đông vượt giấc mơ

 vượt cái thời siêu âm vào lý lịch

 tôi thấy tôi trong biển động

 vận mệnh trải dài vận tốc chớp mắt.

 

Con đường

 

 Tôi vẫy tay chào chia tay tôi hôm qua

 trở lại làm gì con đường mòn xưa cũ

 hối tiếc làm gì lời nhàm chán con ngựa chân mỏi

 nhiều bàn tay trăm tuổi kéo từ phía sau lưng

 không chùn bước tới

 

 Tôi chào mừng tôi hôm nay

 cắt băng khánh thành con đường thênh thang mới

 ngôn ngữ quay trong không gian nhiều chiều

 vẫn còn hai hàng cây

 nụ hôn ban ngày mãnh liệt bình thường

 vẫn còn em

 

 Tôi sẽ đợi tôi suốt chiều dài

 ví dụ ai đó mai này mở nhiều đại lộ hơn

 nhiều ngả đường giao nhau hơn

 xin giữ lại xin giữ lại

 hai hàng bóng mát

 tôi muốn vậy.

 

 Sự thật

 

 Tôi biết có nhà thơ làm thơ yêu thương mẹ vô cùng

 tôi biết có nhà thơ làm thơ ca tụng mẹ tận mây xanh

 về nhà quát tháo mẹ bởi bữa cơm dọn muộn

 về nhà quát tháo mẹ bởi ly cà phê thiếu đường

 tội nghiệp cho người mẹ

 tội nghiệp cho thi ca.


Người cũ

 

Nỗi nhớ rủ tôi tìm lại dấu vết cơn địa chấn

lâu rồi tiếng dương cầm vẫn nhịp nhanh tức giận

mùa đông ngủ triền miên trong ngôi nhà có em khóa cửa

 

Chiều tím ấn tôi ngồi xuống vỉa hè với ly rượu cùng đợi chờ sám hối

tiếng cầu kinh vây quanh đây

hình như em còn đội khăn đẹp cho cuộc tình đã chết

 

Một lần tay chạm mạnh vào mặt nhau

bao năm chưa phai vết hằn ê ẩm

một lần lời nặng nề với nhau

bao năm chưa nguôi ngoai cơn giận

 

Men say xui tay gõ cửa liên hồi

trái tim xưa vẫn đóng.

 

Design

 

chính em từ chối thơ tôi khó chịu

 chính em từ chối thơ tôi khó

 chính em từ chối thơ tôi

 chính em từ chối thơ

 chính em từ chối

 chính em từ

 chính em

 chính

 chí

 c

 .

 

Vũ Trọng Quang

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Tám 20155:48 CH(Xem: 27138)
Sau hai tập thơ đã ấn hành (Sinh Nhật Của Một Người Không Còn Trẻ, NXB Văn Mới, Califorina, 2009 - Những Giấc Mơ Tôi, NXB Văn Mới, California, 2013), cuối tháng 7.2015 vừa qua, nhà thơ Lữ Quỳnh đã ấn hành tiếp tập thơ thứ 3, "Mây Trong Những Giấc Mơ", với một tâm thức nhẹ nhàng, thanh thoát như Mây và một cảm xúc sâu lắng, nhưng rất an nhiên tự tại...
20 Tháng Tám 201512:50 SA(Xem: 31536)
Bùi Nhật Tiến, bút hiệu Nhật Tiến sinh ngày 24-8-1936 tại Hà Nội. Năm 1946 mới 10 tuổi Nhật Tiến đã phải theo gia đình rời Hà Nội đi tản cư qua những tỉnh như Sơn Tây, Việt Trì, Hưng Hoá, Phú Thọ
19 Tháng Tám 20158:04 CH(Xem: 34263)
Chuyến hành trình của tôi bắt đầu vào một ngày lộng gió, một buổi chiều mà sắc vàng của nắng nhạt chìm ngâp khắp thế gian. Như mọi ngày sau khi tan học tôi đạp xe song song với thằng bạn thân của mình. Người Lạ là cách tôi gọi nó, đó không phải tên thật, nhưng một ngày nọ nó đã quyết định là từ nay tôi phải gọi nó là Người Lạ, như cách nó vẫn trân trọng thông báo về mình.
18 Tháng Tám 20152:21 SA(Xem: 32772)
“ Nói về Nhục Cảm, thì có thể biểu đạt như một cảm giác hưởng thụ.” Cô bạn tôi, sau khi cái miệng xinh đã thỏa mãn chừng vài thỏi chocolate, liền phán tiếp, “ Miếng Chocolate đầu tiên là Thiên đàng, miếng thứ tư thì vẫn còn ngon, nhưng đến miếng thứ mười lăm thì có thể gần như vô vị.
18 Tháng Tám 201512:59 SA(Xem: 44951)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Dương Phương Linh sống và làm việc tại Paris. Ngoài sáng tác thơ, cô còn vẽ và soạn nhạc. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những tác phẩm của Dương Phương Linh đến với quý độc giả và văn hữu Hợp Lưu.
14 Tháng Tám 20151:33 SA(Xem: 35173)
Mang tiếng lấy chồng có cái mát Việt Kiều gia thế, sang đến nơi mới vở lẽ gả ta chỉ giàu mỗi mớ chữ vô dụng, uổng công thị mưu toan tính toán lấy chồng đi Mỹ. Bỏ làng bỏ xóm theo gả sang đây sinh con đẻ cái, thị làm việc đầu tắt mặt tối. Làm quần quật bao nhiêu cũng không đủ ăn thua với thiên hạ.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30518)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:45 SA(Xem: 31087)
Khung cửa sổ. Những con người đang di chuyển ở phía dưới con đường. Tạp âm trộn lẫn vào nhau: tiếng người và tiếng còi xe rú rít. Nga tìm kiếm một chút trong trẻo xung quanh, nhưng cái váng vất kia chỉ làm bẹp dí quả tim xuống phía dưới lồng ngực.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32744)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
06 Tháng Tám 20152:42 SA(Xem: 31634)
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan