Việt Nam 1974_ (AP Photo / Nick Ut)
LTS: Đặng Kim Côn lần đầu cộng tác cùng Tạp chí Hợp Lưu, hiện sống và làm việc tại Bắc California.
Những Viên Đạn Cuối Cùng
Không còn gọi là vũ khí,
một khẩu colt giữa điệp trùng AK
chỉ còn để yên tâm biết trong tay có bạn
giữa mịt mùng núi rừng
không tìm ra lối đi
Để lỡ bị phát hiện
không biết gọi nó là gì
khi chỉ còn dùng để tự sát
Để dành, để dành mấy viên đạn cuối cùng
dò dẫm, đi!
1975
Khiêng Bạn Tù Chuyển Trại
Tôi khiêng anh lên dốc,
Đòn nặng hơn tình người
Anh sốt rung trời đất
Đọa đày đành, thế thôi!
Thều thào hơi thở mỏng
Dốc lên hoài, dốc cao
Không, không! Tao còn sống
Khoan giùm, đừng quăng tao.
Bạn bè đứa ngắc ngoải
Đứa nằm lại mồ sâu
Mong gì đâu, chuyển trại?
Khiêng anh (khiêng đi đâu?)
Khiêng hôm qua tới đâu?
Cùm gông hay đáy vực
Từng dấu chân đau nhức
Hằn xuống đời bể dâu.
Anh sốt, tôi cũng sốt,
Đom đóm quay ban ngày
Đâu cũng không ngày tháng
Sao không dừng nơi đây?
Giá gục bên đường được
Giấc ngàn thu, cũng đành
Gậy run dò dẫm bước
Bóng mây nào bao quanh?
Không nghe anh rên nữa,
Đôi chân tôi giờ đâu?
Anh có còn hơi thở?
Lòng đau theo gậy mù.
1975
Hồng Hoang
Có điều gì ở đó
mở giùm đêm tối ra
chằng chịt những ngôn ngữ lạ
hồng hoang nhảy múa khốc liệt, buồn rầu, tanh tưởi,
chung bữa tối nay, sáng dậy không còn!
hỏi nhau
bao giờ đến phiên?
nhẹ nhàng thế thì cũng là can đảm
không phải là hy vọng, hy vọng, hy vọng
trùm kín đêm tối, tối đen
nhìn nhau lơ láo mặt mày.
mở mắt nhìn buổi sáng
một hai ba bốn năm
hôm qua đến số bao nhiêu nhỉ?
1976
Cám Ơn Những Con Bò
Phải chi đủ những con bò
Ta đâu phải làm chuyện ấy
Con đường nhập kho có khi hằng mươi cây số
Sỏi đá, bùn lầy, ổ gà ổ trâu
Lúa, ngô, khoai sắn, gỗ, đường
Biết về đâu!
Những đồi nương đá sỏi, bom mìn
Đã thành ruộng rẫy
Hoặc đang còn nằm chờ khai hoang
Chắc chi những con bò làm nổi!
Mà nếu có đủ những con bò,
Lùa vào đây làm gì đám người bằng này cấp nọ
(Bốc phân, vọc đất có cần đến chữ nghĩa đâu),
Xã hội chỉ còn một màu, đỡ phải canh chừng không phải là hạnh phúc sao
Cũng may không đủ những con bò,
Ta còn được nói tiếng cám ơn
Cám ơn những con bò
1978
Thăm Nuôi
Anh đã nợ em
thời gian
hồn
xác
một nửa đời mất mát
một nửa đời nát tan
sao còn bắt anh vay một nửa đời còn lại?
Có khi sẽ không thấy anh về
Có khi vác luôn khối nợ đi về phía bên kia
Em không cần đòi nhưng lại buồn, lại khóc
Để anh nặng thêm nợ đời sau
Lau nước mắt
Nhìn rõ hình hài hôm nay
Nhớ rõ hôm nay,
Lỡ như có một ngày!
Em về đi
Tháng sau
Thôi đừng đến nữa
1979
Chết Trong Giấc Mơ Ta.
Ngoài cồng kia
những con đường ổ gà ổ trâu tảng lờ thinh lặng
đàn chim không dám bay gần mùi tử khí kẽm gai
có những chiếc áo vá chằng vá đụp không dám sắc màu
mỗi ngày thêm một lớp mồ hôi
để ít ra những con bò còn được vừa đi vừa nhìn vào tội nghiệp.
Từng luống đất vỡ, từng gốc cây cục đá phải đánh đi
Quên chỗ nằm
Ngàn năm kia là nợ
kẻ vay không bao giờ trả
người phải nợ cứ như những luống cày không đợi nắng mưa.
người ra người vào đi qua cổng kiểm soát đếm số phận mình
tính ngày tháng
những hao hụt thịt da, không thể nhặt lại những giọt mồ hôi và những tháng ngày mầu mỡ.
ra vào cũng chỉ là đi,
là tiếp tục đi không phải để về.
người bạn gục bên bìa rừng lao động
người bạn chết chân còn bị cùm trong nhà kỷ luật
Ta cũng chết dần trong giấc mơ ta.
1979
Lốc Đời
Bàn chân dã thú
Lội xuống phố người
Cuồn cuộn gió dữ
Xô trời chơi vơi
Ngựa khô nước mắt,
Ngựa không im nằm
Bão cuồng quay quắt
Vó câu thét gầm
Yên cương hụt hẫng
Lưng đồi cỏ khô
Hí tung bờm lộng
Nan tranh quần hồ!
Bên đời quằn quại
Ghì đôi chân đau
Lưng đồi lốc xoáy
Quặn lòng bể dâu
1982