Âm sắc lạnh tanh như huyệt địa truyền qua em những tần sóng vô hình
Anh Sản sinh ra triệu triệu nỗi buồn Và gởi chúng vào bóng tối Khấp khởi những nụ cười chồng chéo lên nụ cười Xô vào màn đêm Thành những bóng ma kì dị. Đuổi theo em
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
Em Chưa bao giờ đủ hận thù để kéo mình qua bóng tối khi những âm hưởng kia chỉ là cạm bẫy giăng mắc quanh em Như tấm lưới mang khuôn mặt của người đàn ông Được sinh ra để giữ một điều bí mật Cho riêng mình
Chúng ta Đuổi bắt nhau qua ảo ảnh . giận hờn nhau qua ảo ảnh chửi rủa nhau qua ảo ảnh
duy nhất một điều... không thể là ảo ảnh nếu tìm ra Hãy cất dùm em thật kỹ Nghe anh
Em chỉ muốn nhìn anh
Em muốn viết lên tay mình điều gì đó về anh Lại lưỡng lự, tần ngần….
Em muốn cắn thật sâu dấu răng để lại Trên môi anh Lại thận trọng, mắng mình ngu dại Nỡ lòng nào… Em muốn gào lên âm hưởng của ngày Trượt tới màn đêm Tiếng yêu anh,nằm trong thanh quản. chỉ chực chờ chắp cánh bay lên..
Em muốn soi đến tận cùng Để được ngắm linh hồn anh rời rã Nhưng tại sao ? tại sao ? Em chỉ lặng lẽ nhìn…
Tiếng trăm năm …giam giữ Và ảo tưởng dìm sâu tất cả Cháy rụi mọi thỉnh cầu … Em bơ vơ chìm vào bản ngã Dự cảm nào nhen nhóm tiếng xa nhau ..
... T iếng khóc thút thít hiền lành. Tiếng khóc của Toàn thời thơ ấu.
Cánh cửa sổ mở rộng, không có chút nắng nào. Tôi nhìn bầu trời, màu trời đục lờ
lợ. Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả, nhớ từng chi tiết thật kỹ càng. Nhớ từ lúc
đặt chân xuống thuyền vượt biên gặp hải tặc cho đến lúc Toàn hãm tôi mới đây.
Nhớ cả câu nói của người lính thủy bị bắn. Nhưng mà... Trời ơi! Chuyện gì đã
xảy ra? Chúng tôi còn ở Vũng Tàu hôm qua kia mà! Tôi gục xuống, Toàn quay lại
mặt đầy thẹo. Vết thẹo. Trời ơi, buổi sáng.
... Ở đây các nhà
thơ đều phải bỏ tiền ra in thơ. Mà họ có
giầu gì cho cam. Phải dành dụm từng
đồng, bớt xén tiền ăn của cả nhà, có khi đến mấy năm mới in được tập thơ. Mà in rồi chỉ đem đi tặng cũng đủ hết hơi. Thì ra trên thế gian này, thơ văn sinh ra để
làm vất vả cho con người...
Hư cấu trên năm, bẩy mảnh đời cóp nhặt tạo ra những nhân vật của truyện
ngắn này. Chúng không là những người bằng xương bằng thịt, tức có thật, hoặc tưởng là mình có thật, kể cả (và nhất là) nhân vật mang danh xưng Tôi trong truyện. Tôi, phần não phải, nơi điều hành tâm và tình, trong truyện này mâu thuẫn với phần não trái, nhân vật tên Th, mang chức
năng sai khiến lý tính. Khi mâu thuẫn biện chứng - lý và tình - bế tắc,
thực tại mang tính định mệnh, một loại tổng hợp mang nét ngẫu nhiên, có
người cho đó chính là chữ Duyên trong Phật pháp. Tác giả nói quanh, xin
lỗi bạn. Có lẽ bạn muốn xem hắn kể chuyện thế nào cho thành truyện, thời giờ đâu mà viển vông.
Ở Trung Quốc, màu đỏ có thể được nhìn như màu trắng. Hoặc không màu? Khi mà tất thảy đều mang sắc đỏ, con người ta bị mù màu tạm thời. Nhìn cái gì cũng thấy xanh biếc. Trong veo. Chẳng biết vì sao trâu bò thường rất căm ghét màu đỏ? Trăn
cũng vậy? Nó có thấy trong veo và xanh biếc? Không giống với môi trường
mà nó đang sống? Phải liều chết tranh đấu với con người để tìm lại chỗ của mình? Đấu bò? Có lẽ vì thế Trung Quốc không thể chơi môn thể thao này? Nhưng mặc áo đỏ ở Trung Quốc? Chẳng làm ai bận tâm. Chỉ như quả ớt chín ném thêm vào hũ tương ớt.
Lần
đầu tiên đến Hà Nội, hẳn bất kỳ ai, nhìn thấy điều gì cũng dễ dàng xúc động, cũng làm gợi nhớ đến những hình ảnh bàng bạc trong ký ức đã gặp gỡ ở tiểu thuyết, thơ ca... Nhưng với tôi, đáng nhớ hơn cả, đó là những cô thiếu nữ Hà Nội.
Đêm qua anh mơ thấy biển Sóng êm đềm liếm gót chân em Gió lao xao rụng nhành dương liễu Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh Giá như mặt trời đứng yên trên biển Chắc kịp buổi anh về.
Hãy ra chỗ Thúy Tân Định lấy chai Chivas về quán Đò Đưa trên đường Trịnh Công Sơn rửa bảng tên sơn còn ướt cụng ly nhau mừng con đường mới ngồi quanh bàn có Phạm văn Đỉnh Toulouse Đinh Cường Virginia, Bửu Ý Huế cả Đặng Tiến vừa mổ tim Lê Khắc Cầm, Ngụy Ngữ…Sài gòn
Trên trang văn hóa báo Le Monde hôm nay có bài giới
thiệu về một cuộc triển lãm ảnh của phóng viên ảnh chiến trường người Pháp
Henri Huet về cuộc chiến tranh Việt Nam với Mỹ qua bài viết: "Chiến tranh
Việt Nam : Những hình ảnh, bạn hữu và cái chết".
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.